Anh Bỏ Em Đi

Chương 20 : 185D

Ngày đăng: 12:25 19/04/20


         Nắng vẫn chiếu và mây cứ đi, Ngọc Hân cảm thấy không có Văn Vũ thì cuộc sống của cô vẫn vậy. Mỗi buổi sáng thức dậy, cô không còn cảm giác nhắn tin quen thuộc nữa. Mà cô nghĩ nhắn để làm gì kia chứ, có đời nào anh nhắn lại cho cô đâu. Giờ đây thì cô đã biết rằng, cuối cùng thì Văn Vũ vẫn không tin cô yêu anh thật sự.



Cà phê để trên bàn nhưng Ngọc Hân cảm thấy chả muốn uống. Thức ăn bưng lên, cô cũng chả muốn ăn. Quỳnh Hương biết ý nên cũng để yên giống như Ngọc Hân.



“Hai bà định tuyệt thực hay sao.” Thảo Vân thấy hai người kỳ lạ nên thắc mắc.



Quỳnh Hương nhìn Thảo Vân. “Để bụng tối nay ăn sinh nhật.”



“Nhìn cái bộ mặt kia thì liệu tối nay có tổ chức không.” Hồng Loan nói khía. “Tối nay anh chàng thơ có tới tham dự không bà.”



Ngọc Hân nhếch môi cười. “Anh ta chia tay tao rồi.”



Hồng Loan ngạc nhiên không tin đó là sự thật. “Đù, thật vậy sao. Dám chia tay bà luôn ư. Thằng cha này ghê nha.”



“Ghê gì bà.” Thảo Vân không hiểu ý của Hồng Loan.



“Thì chia tay bà Hân để quen con khác giàu hơn.” Hồng Loan nhanh nhảu đáp.



Quỳnh Hương nhăn nhó. “Sao bà nói như ai cũng tham tiền vậy.”



Hồng Loan liếc mắt nhìn Quỳnh Hương. “Thế bà nghĩ vì sao cha này chia tay bà Hân.”



“Cảm thấy không hợp nên chia tay.” Thảo Vân bất ngờ nói.



Ngọc Hân bất ngờ khi nghe Thảo Vân nói. “Sao bà lại nói vậy.”



“Thì tôi nghĩ vậy thôi.” Thảo Vân nhìn Ngọc Hân. “Người hợp với bà thì chỉ có một.”



“Là anh Hưng sao.” Hồng Loan đoán mò.



Thảo Vân lắc đầu. “Không, là người yêu bà thật sự.” Thấy Hồng Loan bĩu môi chê bai, nên Thảo Vân liền hích mũi lên. “Chỉ có yêu thì họ mới bỏ qua, chịu đựng để sống chung với cái xấu, cái tệ của đối phương mà thôi.” Thảo Vân nhìn mọi người. “Mấy bà không nghe câu, yêu nhau yêu cả đường đi hay sao.”



“Câu đó thì liên quan gì nhau.” Hồng Loan phản bác lại.
Ngọc Lan sau khi trò chuyện với chị mình xong thì cô về lại phòng. Lại bước ra ban công và bật điện thoại lên điện cho anh rể. Tiếng chuông vang mãi đến khi kết thúc, cô vẫn không thấy Văn Vũ bắt máy. Lắc đầu buồn bã, Ngọc Lan leo lên giường nằm. Một lúc sau thì Văn Vũ đột nhiên gọi lại.



“Alo.” Ngọc Lan ngồi dậy nói nhanh vào điện thoại.



“Em điện anh hả. Nãy do đi làm nên anh không bắt máy được. Giờ anh vừa về nên gọi lại em hỏi thử.” Văn Vũ nói khẽ trong điện thoại.



Ngọc Lan ầm ừ một lúc. “Anh biết hôm nay là ngày gì không.”



Văn Vũ ừm một tiếng. “Hôm nay là ngày thứ bảy.”



“Anh cứ giỡn với em hoài.” Ngọc Lan giả vờ giận. “Anh nói thật đi.”



Văn Vũ ừm một tiếng tiếp. “Không, anh không biết.”



“Anh nói láo.” Ngọc Lan nói lớn. “Anh khai thật đi, anh có biết hôm nay là sinh nhật chị Hân hay không.”



“Không. Sinh nhật chị em diễn ra cách đây mấy bữa rồi kia mà.” Văn Vũ cười trong điện thoại.



Ngọc Lan bực bội. “Anh nghĩ em là ai, mà nói láo với em.”



“Ơ hay, anh nói thật sao em không tin. Mà em lại nói anh là nói láo.” Văn Vũ thắc mắc.



“Nếu anh không nói thật thì em chạy qua phòng chị Hân, em sẽ nói anh đang ở đâu nha.” Ngọc Lan hù dọa.



Văn Vũ nói nhanh. “Giờ anh có nói thật hay nói láo thì em cũng có biết đâu. Chẳng qua là em muốn nghe anh nói rằng, anh nhớ ngày sinh nhật của chị em thôi đúng không.” Văn Vũ cười. “Mà anh thắc mắc là nếu anh nói cho em vừa lòng như vậy thì để làm gì. Anh không hiểu lắm.”



“Thì anh vẫn còn yêu và quan tâm chị em chứ sao.” Ngọc Lan bĩu môi trong lúc nói điện thoại.



“Thì anh vẫn còn yêu chị em, chứ anh có chối đâu.” Văn Vũ lại cười.



Hai người nói chuyện một lúc nữa thì kết thúc. Ngọc Lan vui vẻ đi ngủ. Văn Vũ thì ngồi dựa tường trầm ngâm thở dài rồi chợt khóc.