Anh Chàng Nhà Quê Thâm Tình
Chương 14 :
Ngày đăng: 22:20 21/04/20
Hắn sớm nên biết cô đang nói dối! Trước đây, hắn không phải không từng bị người làm nhục qua, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa có đau thế này! Cô gái chết tiệt đó, đã làm cho đầu óc hắn choáng váng, chỉ cần có liên quan tới cô, đầu của hắn liền không có cách nào suy nghĩ như bình thường. Tức giận cầm quần áo toàn bộ thu vào ở bên trong túi hành lý , Irapa kéo khóa kéo lên, nắm lên hành lý muốn rời đi, ai ngờ cửa lại vang lên tiếng gõ cửa.
Hắn đem cửa dùng sức mở ra, người cha cao lớn cường tráng của cô đang đứng ở đó.
"Cậu có rãnh không?" Mặc dù ngắm thấy hành lý trong tay hắn, người đàn ông kia vẫn mở miệng.
"Không." Hắn mặt lạnh trả lời.
"Tôi cần một trợ thủ." Cảnh Dã không để ý tới hắn, chỉ đem thùng dầu trong tay ném về phía trước."Cầm lấy."
Hắn không thể không bỏ hành lý xuống, đón lấy cái thùng nặng gần hai mươi cân này đưa tay, nếu không nhất định sẽ bị đập thành nội thương.
Irapa kinh ngạc nhìn chằm chằm người đàn ông kia, người này không thể nào nghe không hiểu Tiếng Anh, anh văn của hắn rất lưu loát, nhưng người kia lại làm như không nghe thấy.
"Chúng ta trước hôm nay, phải đem lầu cuối sơn nước sơn không thấm nước một lần cho xong." Cảnh Dã xoay người, vừa nói vừa nắm sơn dầu quét lên trên, thấy hắn không đi theo, vẫn không quên quay đầu lại cau mày thúc giục, "Oắt con, còn đứng đó làm gì?"
"Tôi phải đi." Hắn cứng ngắc mở miệng.
Cảnh Dã không kiên nhẫn chống nạnh, nói: "Tôi biết, tôi thấy hành lý, nhưng cậu đã ở nhà tôi ăn uống miễn phí cũng đã nhiều ngày rồi, giúp một tay cũng là phải chứ?"
Người đàn ông này nói chuyện như là chuyện đương nhiên, làm cho hắn thật đúng là không biết nên nói gì.
Thấy hắn trầm mặc, Cảnh Dã chợt nhíu mày, " Chẳng lẽ cậu ngay cả khiêng một thùng nước sơn, đi vài bước đường cũng làm không được ấy chứ?"
Nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang giễu cợt mình, Irapa cảm thấy ngọn lửa trong lồng ngực càng lúc càng cháy vượng hơn.
Khi hắn phát hiện thì hắn đã không chịu yếu thế đem thùng sơn vác lên đầu vai, đi thẳng lên lầu cuối, sau đó cùng người đàn ông đó đứng dưới ánh nắng mặt trời rửa sạch sàn nhà lầu cuối, rồi lại giống như đang so tài, bắt đầu quét sơn lên đó.
Ánh mắt trời nóng bỏng, trên bầu troiwfxanh không ngừng tỏa ra hơi nóng gay gắt.
Lưng của hắn, nóng giống như bị hơ trên lửa.
Khi đang làm việc thì gương mặt ướt đẫm nước mắt của cô lần nữa hiện lên trong đầu, hắn không biết mình tại sao còn phải quan tâm, còn có thể quan tâm, nhưng ngực lại vẫn vì vậy mà cảm giác đau đớn. Cô gái đáng chết! Hắn không nên đối với cô có chút vọng nào, không nên cho là cô sẽ không giống như những người khác, không nên cho là mình có thể thắng được cô! Khi cô phát hiện đã an toàn thì cô lập tức bắt đầu nói láo. Cái gì mất trí nhớ! Cái gì quên mất! Đều là cứt chó!
Khi cô tỉnh lại, trong nháy mắt đó hiển nhiên rất nhanh liền ý thức được, hắn là một phiền phức khó thoát khỏi.
Có lẽ cô nghĩ hắn sẽ sống chết quấ quýt dây dưa lấy cô, đuổi theo cô, cô không muốn để cho người nhà của cô biết, cô đã từng cùng một người đàn ông như hắn có qua lại, cho nên dứt khoát nói láo lấy cớ đã mất trí nhớ ―
Trái tim, lại nhói đau.
Hắn nắm chặt chổi quét sơn dầu , ra sức huy động, dùng sức phớt qua một mặt tường rào, giống như làm như vậy, là có thể dùng nước sơn màu trắng đó, xóa đi gương mặt của cô.
Khi hắn dồn hết cơn giận vào công việc , thùng nước sơn trong tay rất nhanh đã trống rỗng, hắn tiếp tục vác đến một thùng sơn khác, bắt đầu lặp lại công việc.
Nhưng mặc dù hắn thoa một tầng lại một tầng nước sơn không thấm nước, xoạt một đường, rồi lại một đường trắng tinh lên sàn, nhưng vẫn là không có cách nào quên cô.
Cho dù hắn đã phát hiện lời nói dối của cô, thế nhưng hắn lại vẫn muốn cô.
Cho dù là hiện tại, hắn vẫn muốn xuống lầu, dùng sức lay động cô, hướng về phía cô gầm thét, cưỡng bách cô tiếp nhận mình. Cứt chó, Irapa, mày thật đáng thương một cách đáng chết! Cô gái ấy hổ thẹn vì quen mày đó! Hắn tức giận nghĩ tới, nhưng lúc hắn nhìn bức tường cùng sàn nhà trở nen trắng xóa một mảnh thế nhưng hắn lại thấy cô đứng trên nền tuyết trắng, bên cạnh hai người tuyết đó. Đó là giả, đó chỉ là trò chơi cô dùng để giết thời gian của cô ấy, tựa như cô cũng xem hắn là trò tiêu khiển giết thời gian mà thôi, , cô chỉ là đang lợi dụng hắn!
Hắn tự nói với mình, nhưng sâu trong nội tâm, lại có một thanh âm khác đang kháng nghị.
Nếu thật sự là như thế, cô cũng sẽ không cố gắng bảo vệ hắn.
Lúc Mak tới, hắn nhớ lại rất rõ ràng, cô nắm lấy súng chạy đến, lấy thân ngăn ở trước mặt của hắn, cô thậm chí yêu cầu hắn và cô cùng nhau về trong phòng, cũng không nguyện ý để cho hắn đơn độc đối mặt với kẻ địch.
Cô gái kia nếu thật sự muốn lợi dụng hắn, cần gì phải bảo vệ hắn?
Nhưng cô lấy hắn lấy làm hổ thẹn a!
Lại một lần nữa , hắn cảnh cáo mình.
Nhưng trái tim, lại bắt đầu dao động.
Hắn nhớ lúc cô cười, nhớ lúc cô dịu dàng, nhớ cảm giác cô nắm chặt tay của hắn, cùng hắn cùng nhau ngắm cảnh mặt trời mới ló dạng ở hướng Đông, ngã về hướng Tây lúc về chiều.
Không tự chủ, hắn thả chậm động tác quét sơn. Hắn nhớ nét không muốn xa rời trong mắt cô. . . . . . Đó, không phải giả, không thể nào là giả. Nếu như không phải thế, tại sao cô phải nói dối? Hắn đấu tranh, hoài nghi mình quá mức khát vọng cô, mới bắt đầu lấy cớ giúp cho cô.
"Này, nhóc!"
Cảnh Dã kêu lên thô lỗ, ở phía sau vang lên.
Hắn đột nhiên hồi thần, ngừng công việc trên tay, quay đầu nhìn lại.
"Xuống lầu ăn cơm." Cha cô nói.
Hắn đứng lên, mới phát hiện đã đến buổi trưa.
Diện tích sân thượng rất lớn, cả tòa cao ốc này đều là của Cảnh gia , bọn họ bận rộn cho tới trưa, mới quét chỉ được một nửa.
Hắn đói bụng đến mức bụng kêu vang, không hề nhiều lời nói nhảm, hắn và người đàn ông kia cùng nhau xuống lầu ăn cơm.
Cô gái kia không hề xuất hiện, thật may là không xuất hiện, nếu không hắn không biết mình có thể làm ra chuyện gì kỳ quái hay không.
Có một bộ phận của chính hắn, rất muốn chất vấn cô tại sao nói dối; một phần khác chính hắn, là muốn kéo dài cô tới gần đây phòng của cô, đem dục vọng nóng bỏng vùi vào trong thân thể của cô, cưỡng bách cô thừa nhận cô quan tâm hắn.
Bất kể là người nào, cũng sẽ bị đội cận vệ của cô xúm lại đánh cho đến chết. Sau khi đi tới nhà cô, hắn mới phát hiện nguyên nhân cô trước khi gặp hắn còn là xử nữ, bất kỳ một người đàn ông nào muốn theo đuổi cô, đều phải trải qua cửa ải người nhà cô, chỉ là người cha kinh khủng lại cường tráng này của cô, cũng đủ để dọa lui một biển người theo đuổi. Buổi chiều thì hắn và cha cô trở lại sân thượng tiếp tục quét nước sơn không thấm nước, A Lãng cùng một người khác hắn chưa từng thấy tới hỗ trợ một chút, sau đó lại rời đi.
Trừ đơn giản ậm ừ, hắn duy trì trầm mặc, chỉ làm công việc của mình, nhưng thủy chung không có cách nào đem cô từ trong đầu óc lấy ra ngoài.
Hắn đem tất cả mặt tường cùng sàn nhà cũng sơn thành màu trắng, nhưng hình ảnh của cô trong lòng hắn lia càng lúc càng rõ ràng hơn.
Không để cho mình có thời gian đổi ý, cô kéo ra màn cửa sổ bằng lụa mỏng, thò người ra đi ra ngoài, hô to: "Irapa!"
Ba người đàn ông đồng thời ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn cô.
"Chờ em. . . . . ." Cô nhìn người đàn ông kia, nước mắt chảy xuống, nghẹn ngào cất giọng kêu lần nữa: "Đừng đi!"
Sau đó, cô rời khỏi bệ cửa sổ, xoay người chạy xuống lầu.
Hắn không biết cô muốn làm gì. Chuyện cho tới bây giờ, hắn thật không biết được cô còn muốn làm gì nữa, nhưng không có cách nào đè xuống kỳ vọng hiển nhiên đã dâng lên đến ngực, tự ái của hắn ở trước mặt cô, chỉ mong manh như tờ giấy.
Cô mặc một bộ u phục nhẹ nhàng, đi chân không, vội vã chạy xuống, gần đến cửa, rồi lại ngừng lại, nước mắt ròng ròng nhìn hắn.
Bộ váy trắng noãn nhu thuận liền thân đó, làm cho cô trở nên mềm mại hơn. Nước mắt của cô, theo gió rơi xuống, cho dù là hiện tại, sau khi hắn phát hiện lời nói dối của cô cô vẫn dễ dàng có thể làm động tới tâm tình của hắn. Không tự chủ, hắn ngừng thở. Sau đó, cô hít một hơi thật sâu, đi về phía hắn.
Irapa nắm chặt hai quả đấm.
"Tiểu Tĩnh, xảy ra chuyện gì?" Cha cô vặn mày mở miệng.
"Con. . . . . ." Môi Sơ Tĩnh phát run, bất an nhìn hắn một cái, rồi mới nhìn cha, thừa nhận nói: "Con nói dối, con không hề mất trí nhớ."
Cảnh Dã há hốc mồm cứng lưỡi nhìn cô chằm chằm, sau đó quay đầu chất vấn Hàn Võ Kỳ: "Đáng chết! Cậu đã sớm biết?"
"Dĩ nhiên không phải." Vì cầu tự vệ, Hàn Võ Kỳ mắt cũng không chớp trả lời ngay: "Tôi làm sao có thể biết, tôi cũng không phải là con giun trong bụng cô ấy."
Mẹ kiếp, khó trách bà xã chết cũng không chịu nói tại sao muốn giữ tên khốn kiếp này, nhất định cô ấy cũng sớm đoán được rồi !
Cảnh Dã âm thầm mắng một tiếng, lòng tràn đầy khó chịu đóng mạnh cửa xe, tự mình đi trở về trong phòng.
Hàn Võ Kỳ thở dài, vỗ vỗ bả vai của cô, cũng cùng đi theo về trong phòng, bỏ lại hai người kia, tự mình giải quyết vấn đề giữa bọn họ.
Những đám mây trên trời theo gió lưu chuyển, biến ảo thành hình dáng bất đồng. Sơ Tĩnh nhìn người đàn ông trước mắt, cổ họng căng lên. Hắn vẫn đứng ở bên cạnh xe, không hề có ý muốn bước tới. Tâm thần bất định bất an , cô đi tới trước mặt hắn, hít một hơi thật sâu, rưng rưng khàn giọng mở miệng yêu cầu: "Có thể hay không. . . . . . Em có lời muốn nói cùng anh. . . . . . Chúng ta có thể nói chuyện một chút hay không?"
Vì phòng ngừa mình làm ra chuyện ngu xuẩn, Irapa đem tay cắm ở trong túi, cằm căng thẳng.
"Có cái gì để nói?"
Cô co rúm lại một chút, như bị hắn đánh một cái tát, lại vẫn đứng tại chỗ, kiên trì nói: "Có một số việc, em phải nói cho anh biết. . . . . ."
"Nếu như là nói xin lỗi, " Mặt hắn không chút thay đổi mà nói: "Không cần."
Cô co rụt lại lần nữa, nhưng vẫn mở miệng: "Em rất xin lỗi."
Hắn nhìn cô, duy trì trầm mặc.
"Thật sự rất xin lỗi." Cô lặp lại, nước mắt chảy xuống gương mặt của cô.
Hắn mím chặt môi, đôi tay ở trong túi nắm chặt thành quyền, ngăn cản mình đem lấy cô ôm chặt vào trong ngực an ủi.
Hắn không có biện pháp bởi vì cô nói xin lỗi, sẽ để cho chuyện qua đi, hắn nhất định phải biết nguyên nhân.
"Tại sao em nói dối?" Hắn hỏi.
Vẻ mặt của hắn là thống khổ như thế, Sơ Tĩnh xúc động giơ tay lên, có một cái chớp mắt, cô thật sự sợ hắn sẽ vẹt cô ra, nhưng hắn không hề, chỉ nhìn cô chằm chằm, cho đến khi tay cô run rẩy rơi vào trên gương mặt tục tằng của hắn. Hắn nên né tránh tay của cô, nhưng cô đang run rẩy, tay của cô đang run, môi của cô đang run. Hắn lại khát vọng cô đụng vào như thế, muốn được sự dịu dàng mà hắn luôn tưởng niệm không thôi."Em nói dối, là bởi vì, em sợ. . . . . ." Cô ngước nhìn hắn, rung giọng nói: "Em rất sợ. . . . . ."
"Sợ cái gì?"
Cô khẽ run đôi môi hồng, nhỏ giọng thừa nhận, "Sợ anh biết. . . . . . Bản chất của em . . . . . ."
"Có ý gì?" Hắn vặn lông mày.
Sơ Tĩnh nhìn người đàn ông mà cô lựa chọn trước mắt, lời của mẹ vang lên ở trong tai.
Phải tin tưởng, người đàn ông mà con lựa chọn.
Cô tin tưởng, cô sẽ tin tưởng hắn.
Run rẩy, cô lấy dũng khí, cầm trong tay một phong thư Tiếng Anh nhờ mẹ viết xong, sớm bị cô xoa nắn sắp nhàu nàt, giao cho hắn.
"Đây là cái gì?" Hắn hồ nghi hỏi.
"Em. . . . . ." Cô khàn khàn mở miệng: " Lý do nói dối."
Nói xong, cô lui một bước, rồi lại xúc động tiến lên lần nữa, ở trên đường cái, hôn hắn.
Irapa sửng sốt một chút, còn chưa kịp phản ứng, cô đã lui về phía sau."Em yêu anh." Trái tim của cô thắt chặt lại, nước mắt doanh tròng kéo ra một nụ cười run rẩy, nhìn hắn thật lòng tỏ tình, "Em là tiểu quỷ nhát gan, cho nên mới giả vờ mất trí nhớ, biết rõ anh nghe không hiểu, mới dám nói ra khỏi miệng. Nếu như có thể, em nguyện ý đi cùng anh đến chân trời góc biển, nhưng em không thể, anh không thể biết em đa mong ước đến mức nào đâu. . . . . ." Gió thổi mái tóc dài của cô, nước mắt trong suốt phản xạ kim quang.
Dưới trời chiều, cô nhìn trông xinh đẹp lại yếu ớt như thế, tựa như búp bê làm bằng thủy tinh, giống như chỉ chạm nhẹ nhàng một cái, sẽ vỡ vụn đầy đất.
Hắn nghe không hiểu cô nói gì, chuỗi Tiếng Trung này quá dài, có mấy chữ lạ hắn chưa từng nghe qua, bất chợt, hắn không quan tâm lý do chết tiệt nọ nữa, hắn chỉ cần phải biết rằng cô muốn hắn, cái này là đủ rồi.
Irapa vươn tay muốn kéo cô, nhưng cô lắc đầu, lại lui một bước.
"Không cần." Cô che đôi môi phát run, rưng rưng khẩn cầu, "Xin anh hãy xem xong, xem xong trước."
Hắn vốn muốn tiến lên, nhưng vẻ nào đó trong mắt cô đã ngăn trở hắn.
Cách một khoảng cách thật xa, cô rưng rưng nức nở nói: "Nếu như anh xem xong rồi muốn đi, trực tiếp có thể lên xe, nếu như anh xem xong. . . . . . Còn muốn em. . . . . . Em sẽ ở trên lầu chờ anh. . . . . ."
Nói xong, nhìn hắn một cái thật sâu, cô cưỡng bách mình xoay người, rời khỏi hắn.