Anh Chàng Nhà Quê Thâm Tình

Chương 15 :

Ngày đăng: 22:20 21/04/20


15 phút hai mươi giây. Xem một phong thơ, không cần thời gian lâu như vậy. Nhưng cô cũng vẫn không hề nghe được thanh âm xe rời đi. Sơ Tĩnh núp ở trên giường, vây quanh đầu gối, nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ treo tường, nhìn thời gian từng giây từng phút trôi qua, chỉ cảm thấy dạ dày rối rắm thành một tảng đá nặng trĩu.



Cô biết mình rất không có can đảm, bỏ lại một quả bom cho hắn rồi bỏ chạy, nhưng cô không có dũng khí đứng ở dưới lầu nhìn hắn xem xong lá thư này, cô sợ ở trước tiên, nhìn thấy phản ứng kinh hãi của hắn, như thế sẽ đem cả đời của cô đều không thể quên.



Cho nên cô lựa chọn đi lên lầu , lại không nghĩ rằng, thời gian chờ đợi lại mệt nhọc như thế, mỗi một giây cũng chậm giống như con ốc sên đang bò.



15 phút ba mươi giây.



Trời ạ, tại sao lâu như vậy?



Nhìn kim chỉ giây nhích từng chút một, cô cắn môi, suy tính đến bên cửa sổ nhìn lén, rồi lại sợ không nhìn thấy hắn. Nếu như hắn đi thì làm sao bây giờ? Nếu như hắn vẫn còn ở thì làm sao bây giờ? Nếu hắn vẫn còn ở, lại không đi lên, sợ rằng trong lòng cũng có nghi ngờ. Có phải, hắn đã bị chân tướng dọa sợ hay không? Dù sao sự tồn tại của cô là không tầm thường như thế.



Coi như hắn có cảm tình đối với cô, cũng là dưới trạng thái cô là người bình thường, hiện tại hắn biết sự thật, có lẽ hắn đã bắt đầu cảm thấy ghê tởm!



15 phút bốn mươi giây.



Lệ nóng, treo ở hốc mắt.



Hắn nhất định đã đi rồi, nếu không cũng nên lên tới, không phải sao?



Bỗng dưng, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng động cơ xe khởi động ở lầu dưới.



Cả người cô run lên, đau lòng như cắt, nước mắt bỗng nhiên thành chuỗi chảy xuống.



Từ nhỏ đến lớn, cô vẫn muốn tìm một người có thể thật tâm yêu cô, cô còn tưởng rằng cô đã tìm được. . . . . .



Ở trong núi thì hắn luôn chăm sóc cô, thậm chí càng về sau còn có thể trêu chọc cô cười.



Cô nhớ tất cả chi tiết cùng hắn chung sống, hắn tỉ mỉ, hắn săn sóc, hắn thô lỗ, hắn dịu dàng, hắn hài hước. . . . . .



Cô chưa bao giờ từng đối với người nào có loại cảm giác này, cô quan tâm mỗi tiếng nói, cử động, một tiếng cười của hắn, quan tâm đến nỗi ngay cả tâm cũng sẽ đau.



Người đàn ông kia, tựa như có một phần thân thể cô. Hắn phải là của cô, thuộc về cô. Cô xác định như thế, hắn là thuộc về cô, nhưng hắn muốn đi, cô cảm thấy mình giống như người sống sờ sờ lại bị moi mất tim!



Không, cô không muốn mất đi hắn!



Xóa đi nước mắt, Sơ Tĩnh cuồng loạn suy nghĩ.



Cô quá ngu ngốc, dựa hết vào mấy trang giấy, mấy hàng chữ, hắn làm sao có thể hiểu hoàn toàn.



Hắn chỉ là cần một chút thuyết phục, hắn nhất định có thể hiểu, cô cũng là người, cũng như hắn, hắn nhất định có thể hiểu!



Chật vật vạn phần, cô hốt hoảng nhảy xuống giường, phóng tới cửa phòng.



Cô có thể thuyết phục hắn, cho dù muốn cô cầu xin hắn cũng được.



Chỉ cần hắn nguyện ý cho cô cơ hội, cô nhất định có thể làm cho hắn hiểu rõ.



Sơ Tĩnh khóc cầm tay lên cửa, kéo cửa ra!



***************************



Đó, là một phong thư rất dài. Tràn đầy mười tờ Tiếng Anh, rõ ràng khai báo cuộc đời của cô. Hoặc là nên nói, cô được sinh ra. Hắn đứng ở cửa, tại dưới trời chiều, từng câu từng chữ , đem mười tờ giấy đó xem xong toàn bộ.



Đơn giản mà nói, thật ra thì dùng một hàng chữ đã có thể giải quyết, nhưng theo mẹ cô viết ở trong thơ , cô lo lắng hắn không có cách nào hiểu rõ ràng, cho nên khai báo tất cả mọi chuyện, nét chữ viết thanh tú kia cảnh cáo hắn, muốn hắn hiểu rõ ràng rồi mới quyết định.



Cô là người phục chế.



Bởi vì bị gã điên Mak, mà cô bé được phục chế ra.



Người phục chế? Đây nhất định là một trò đùa!



Nhưng tất cả, tất cả, cũng không có nguyên nhân khác có thể giải thích, người nhà cô đối với cô bảo vệ quá mức, nguyên nhân Mak bắt cóc cô, còn có cô cùng cô mẹ quá độ giống nhau!



Hắn không thể nói hắn không hề bị dọa sợ, nhưng đây đã giải thích rất nhiều chuyện.



Bao gồm lời nói dối của cô, cô lùi bước, trong mắt cô sợ hãi cùng khát vọng.



Em nói láo, là bởi vì, em sợ. . . . . . Em rất sợ. . . . . .



Sợ anh biết. . . . . . Chân chính em là. . . . . .



Bộ dáng cô muốn khóc khi nhìn hắn, hiện lên ngay trước mắt; bàn tay nhỏ bé của cô muốn chạm tới hắn lại sợ bị cự tuyệt, run rẩy lau mặt của hắn. Hắn biết cái loại cảm giác đó, loại khát vọng đó rất rõ ràng, so với ai khác còn hiểu nhiều hơn. Mấy ngày nay, cô vẫn tránh né hắn, tất cả đều là vì cùng một nguyên nhân.



Cô sợ hắn cự tuyệt cô, ghét bỏ cô!




Cô biết hắn đang chờ cái gì.



Hắn muốn nhìn, muốn cô giao ra mình, tựa như hắn.



Tầm mắt nóng rực của hắn làm cho hai chân cô như nhũn ra, nhưng cô vẫn đứng, sau đó lấy dũng khí, mặt đỏ tới mang tai, tay run run, cởi ra nội y của mình, sau đó cởi xuống quần lót.



Irapa nhìn cô, nhìn chăm chú vào thân thể mềm mại trắng noãn của cô, sau đó nhìn gương mặt ngượng ngùng của cô.



"Nói cho anh biết, em muốn anh." Hắn khàn giọng yêu cầu.



"Em. . . . . ." Ngượng ngùng , cô run rẩy mở miệng: "Em muốn anh."



Hắn hít một hơi thật sâu, trong nháy mắt đó, giống như lại trở nên càng cao lớn hơn một chút.



Sau đó, hắn giơ tay lên.



Sơ Tĩnh nín thở mà chống đỡ, cảm giác được hắn đang vuốt ve mặt của cô, môi của cô, sau đó là cổ của cô, xương quai xanh của cô, hai vú cô nhạy cảm, chiếc bụng bằng phẳng, chiếc eo trơn mềm. . . . bàn tay thô ráp ngăm đen của hắn lướt tỉ mỉ trên da thịt trắng nõn của cô. Cô giương mắt nhìn hắn, trong mắt của hắn không hề có bất kỳ một tia ghét bỏ hoặc chán ghét nào, chỉ có nồng đậm dục vọng cùng tình ý làm cho cô say mê. Không kìm hãm được , Sơ Tĩnh hướng hắn đến gần.



Hắn cúi đầu hôn cô, để cho cô ý loạn tình mê.



Cô còn tưởng rằng, không bao giờ có thể, được ở chung với hắn nữa.



Nhưng hắn ở đây, ở chỗ này.



Cô vuốt ngực của hắn, cảm giác nhiệt độ dưới da của hắn, cảm giác trái tim của hắn đang đập mạnh mẽ, cảm giác môi lưỡi của hắn, hơi thở của hắn. . . . . .



Một cơn xúc động muốn khóc, lần nữa dâng trào.



Đột nhiên, Irapa vươn tay ôm lấy cô, dẫn cô đến trên giường.



Cô thở khẽ, nửa nằm ở trên giường, nhìn người đàn ông cường tráng trước mắt, không khỏi, có chút mê ly.



Có lẽ, đây chỉ là một giấc mộng.



Ý niệm này làm cho cô cảm thấy hơi kinh hãi, không khỏi đưa tay về hướng hắn, muốn chạm vào hắn, sợ hắn đảo mắt sẽ biến mất tích.



Nhưng hắn vẫn còn ở nơi này, để cho cô vuốt ve khuôn mặt bị thương của hắn. Hắn quay mặt sang, hôn lòng bàn tay ấm áp của cô, làm cho lòng của cô cũng ấm áp theo. Lệ nóng, chảy xuống khóe mắt. Cô đau lòng vuốt cái trán bị xây xát của hắn, duỗi lưỡi nhẹ nhàng liếm hôn lên vết thương rướm máu. Cô gái này là ngọt ngào như thế, dịu dàng như thế, làm cho tim hắn nóng lên.



Cô xõa tung mái tóc đen ở phía sau, trên lông mi còn có nước mắt, hắn có thể nhìn thấy đau lòng trong mắt cô, cảm giác được cô cẩn thận che chở cùng trìu mến.



Cô quan tâm hắn, thật sự quan tâm.



Dễ dàng như thế, cô luôn có thể làm cho hắn cảm giác mình là được quý trọng, đáng giá được quan tâm.



Hắn không dám tin tưởng, mình có thể có được cô.



Hắn hôn lên nước mắt trên mặt cô, tôn thờ thân thể mềm mại của cô cô , cưỡng bách mình chậm một chút, chậm một chút nữa, để ngừa cô có thể kinh hoảng lần nữa.



Nhưng khi cô ở dưới thân hắn giãy dụa, thở gấp, rên rỉ, sợ hãi nghênh hợp môi lưỡi, bàn tay của hắn, thì lý trí của hắn từ từ bắt đầu tiêu tán.



Có lẽ hắn nên tiếp tục chờ một chút, đem tiết tấu thả chậm một chút, để tránh lại hù dọa đến cô, nhưng hắn là cần như thế cô, cần cùng cô ở một chỗ, cần cảm nhận được cô cần mình.



Mà phản ứng của cô lại tốt như vậy, giống như cô cũng vạn phần khát vọng hắn, tưởng niệm hắn. Cho nên khi hắn phát hiện thân thể của cô đã chuẩn bị tốt thì hắn rất nhanh liền tiến vào cô, cùng cô hợp lại làm một. Cô hít một hơi, nắm chặt đầu vai hắn, đôi mi thanh tú nhíu lại thở khẽ . Cảm giác này lại tốt như thế, gần như là đã được trở lại nhà. Cô ẩm ướt, nóng bỏng lại ngọt ngào, thật chặt bao quanh hắn, một đôi mắt đen ướt nước, bao hàm tình dục, nhìn thẳng vào hắn.



Chỉ có hắn.



Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, cùng mười ngón tay cô quấn quít.



Cô ưỡn người, ưm ra tiếng.



"Irapa. . . . . ."



Hắn để cho mình tiếp tục thâm nhập vào cô, càng thâm nhập vào cô sâu hơn.



Cô khó nhịn rên rỉ, thừa nhận hắn, tiếp nạp của hắn.



Hắn mê luyến nhìn vẻ mê loạn đó trên mặt cô, cảm thấy một sự thỏa mãn không tên tràn đầy hắn.



Cô gái này là của hắn, thuộc về hắn.



Hắn cúi đầu hôn cô, cố gắng thả chậm tốc độ, kéo dài ngọn lửa nóng bỏng lại ngọt ngào đó, nhưng cô lại dùng đôi chân dài trắng như tuyết kẹp hông của hắn, nhiệt tình cong người lên nghênh hợp với hắn, cô nắm chặt hắn, cùng ngón tay hắn quấn quít, móng tay bám chặt vào mu bàn tay hắn, giống như không có hắn cũng sẽ bị chết.



"Irapa!" Tình dục dâng tràn như thủy triều, cuốn lấy toàn thân cao thấp. Khi cô ngẩng đầu khóc khẽ kêu gào tên của hắn, khi đạt tới cao triều kia, trong nháy mắt, ý chí của hắn đã đến cực hạn, chỉ có thể động thân làm một cú chạy nước rút mạnh mà có lực lần cuối cùng, đem nóng rực căng thẳng chôn thật sâu vào trong thân thể chật, ấm áp của cô, tận tình buông thả mình.