Anh Chọn Ai? Siêu Mẫu Hay Osin?

Chương 158 : Bại lộ

Ngày đăng: 12:07 19/04/20


-”Không phải ý trời…Đức, ông không phải buồn, cá là tôi giết đó…”



-”Bà, bà…sao bà lại ác độc vậy…chúng nó làm gì nên tội nên tình…”



-”Kệ, tôi thích…”



-”Vô lý…bà hâm rồi à, sướng quá hóa điên à…”



-”Cũng không điên, do tôi nhìn ông chăm cá suốt ngày nên tôi ngứa mắt…”



-”Bà…bà…”



-”Mẹ, sao mẹ lại nhận những thứ mẹ không làm?”



Được câu này của con gái, bà nhanh chóng quay sang:



-”Sao con gái yêu biết mẹ không làm???”



-”Không…không…con nghĩ mẹ bênh chị Uyên thôi…”



-”Thôi đi, chưa đủ kinh nghiệm diễn xuất đâu, tốt nhất thi đại học đi, dừng hám danh…”



-”Mẹ…mẹ nói gì thế…”



- “Bà…bà điên à…”



-” Vâng, ông nhìn lại đứa con gái ông chiều chuộng giờ xem nó thành

như nào…dám cả gan làm chuyện tày đình như vậy…Nói, con thù oán gì với

người yêu anh?”



-” Mẹ sao vậy? Con chả hiểu gì…”



-” Em im mồm mẹ đi được rồi đấy!”



-” Mẹ và anh sao thế….”



Ông Đức vẫn còn ngơ ngác, bà nhấn mạnh:



-” Con ăn chơi đua đòi nợ nần, trước đây mẹ luôn nể mặt ba mà không

dạy con nghiêm như các anh, nhưng lần này nếu không dạy con sẽ mất tính

người mất, ngoan ngoãn nhận lỗi trước khi chưa muộn…”



-” Con khôn làm mà…ba ơi ba phải tin con…xin ba đấy…”




-”Không!”



-”Lên mau…”



-”Không, thương anh lém!”



-”Đất trời, cái cô này, cứ để tôi phải dùng vũ lực thế nhỉ?”



Nói đoạn, đại gia dùng một tay, vác cái đứa bướng bỉnh ra sô-pha phòng khách, bật chương trình tivi mà nàng thích nhất, ra lệnh:



-”Cấm chạy linh tinh, anh ra bây giờ đó!”



Nàng nhìn theo bóng lưng rộng lớn vào bếp dọn dẹp, nước mắt rơm rớm,

tự trách sao mình lại như vậy? Người ta khóc vì khổ, vì đau, nàng đây

khóc vì quá sung sướng…cái hạnh phúc này, đối với nàng – quá lớn, quá

tốt, từng phút giây…tự thắc mắc không hiểu kiếp trước mình đã tích đức

gì nữa?



-”Sao vậy, nghĩ gì thế?”



Anh nhẹ nhàng đi vào khiến nàng khẽ giật mình, ngồi xuống sát cạnh

người yêu, nàng cũng trườn người, nằm tựa vào lòng anh, đây là tư thế

xem phim mà nàng ưa thích nhất…Đại gia cũng thích chẳng kém, cái cảm

giác nàng thi thoảng quay mặt vào nghịch ngợm cơ bụng săn chắc khiến anh nóng bừng, mỗi lần như vậy, anh lại cười hiền mắng yêu: “Thỏ thối!”,

nàng đáp trả :”Cáo thối thì có!”, rồi mau chóng quay ra xem tiếp, thi

thoảng anh vuốt ve mái tóc dài đen lánh, bất chợt thơm một phát vào trán hay là cướp hôn ngay tại trận, cái con bé này, đại gia thầm nhớ một

chuyện trước đây, xưa đây từng tuyên bố, trả cả con Lamborghini Veneno

cũng không bán nàng, nhưng giờ đây nghĩ lại rồi, rút lại lời đó, phải là trả một trăm con Lamborghini Veneno cũng không bán…với anh…nàng là vô

giá!!!



……………………………



Một buổi sáng nọ, tại tập đoàn Bảo Minh, ông sếp tổng cầm hộp nhẫn trên tay, quỳ xuống trịnh trọng:



-”Em sẽ…em sẽ…sẽ làm…chồng anh chứ?”



Nhận ra mình nhỡ lời, toát mồ hôi, vội vàng sửa lại:



-”Nàng lấy ta làm thiếp nhé…”



-”À, không, không…lấy…lấy…vợ…anh…lấy anh nhé!”