Anh, Đã Lâu Không Gặp!
Chương 34 :
Ngày đăng: 09:39 18/04/20
Còi xe cảnh sát kêu inh ỏi, xe cấp cứu cũng theo sau đến, đám khách trọ ở mấy tòa nhà xung quanh cũng ra ngoài xem náo nhiệt, vì vậy con đường tối om nhỏ hẹp này nhất thời càng trở nên chật chội và náo nhiệt hẳn lên.
Đinh Minh nhanh chóng được đưa lên xe cứu thương, trong miệng ông ta huyết nhục mơ hồ ( máu thịt lẫn lộn ), vẫn còn hàm hồ kêu nói người kia là đồ lưu manh, người kia đánh người, đồng chí cảnh sát hãy bắt lấy anh ta ....
Xe cấp cứu vừa rời đi, cảnh sát lấy giấy bút ghi chép lại hiện trường, cuối cùng nhìn Mạnh Tư Thành đang đỡ Tô Hồng Tụ nói: "Hai vị, xin theo chúng tôi đến đồn công an một chuyến."
Mạnh Tư Thành kiểm tra đầu gối của Tô Hồng Tụ, phát hiện chỉ trầy da một chút, không nghiêm trọng lắm, chỉ cần đơn giản băng bó một chút là được. Vì vậy anh đứng lên, vừa đúng lúc nghe được cảnh sát nói như vậy, mặt anh trầm xuống đang muốn nói gì đó, ai ngờ Tô Hồng Tụ ở một bên vội vàng thay anh giải thích nói: "Anh cảnh sát, chuyện này không liên quan đến anh ấy, tôi đi theo các anh là được."
Người cảnh sát đang ghi chép khoảng ba bốn mươi tuổi, nhìn qua rất chững chạc, cũng hiểu biết nhiều, nghe nói như thế trực tiếp nhíu mày hỏi: "Người kia bị thương thành bộ dáng như vậy, là bị cô đánh sao?"
Tô Hồng Tụ cứng họng, nhưng ngay sau đó giải thích nói: "Người kia là người xấu, ông ta quấy rối tôi, là anh ấy thấy vậy ra tay làm việc nghĩa! Đúng đúng, anh ấy vì muốn giúp đỡ nên mới làm như thế!"
Cảnh sát gấp lại sổ ghi chép, dứt khoát nói: "Không cần biết anh ta là thấy việc bất bình ra tay giúp đỡ hay là ác ý đánh người, đều phải đi theo chúng tôi về đồn công an nói, đi thôi!"
Tô Hồng Tụ do dự liếc nhìn Mạnh Tư Thành đang đỡ cô ở bên cạnh, Mạnh Tư Thành lại trầm mặt nói: "Đi thôi."
Cảnh sát tán thưởng gật đầu nói: "Bất luận là tình huống như thế nào, đều theo chúng tôi đi một chuyến vậy."
Vì vậy, Mạnh Tư Thành sắc mặt âm trầm, đỡ Tô Hồng Tụ đang thấp thỏm lo lắng lên xe cảnh sát.
Đến đồn công an, một nữ cảnh sát đi tới, dẫn Tô Hồng Tụ đến một bên làm tường trình, lần đầu tiên từ khi sinh ra Tô Hồng Tụ phải đến đồn công an, huống chi còn là phạm sai lầm mà tới, nên rất khẩn trương, không khỏi nhìn về phía Mạnh Tư Thành.
Mạnh Tư Thành nhìn cô, mở miệng nói: "Không có việc gì, chỉ hỏi một chút tình huống mà thôi." Giọng nói lạnh nhạt, nhưng nghe vào trong tai Tô Hồng Tụ lại là niềm an ủi to lớn, nhất thời trong lòng đang thấp thỏm lo lắng cũng được xoa dịu đi, cảm giác tâm tình cũng không còn căng thẳng nữa.
Nữ cảnh sát và một người cảnh sát nam khác cùng nhau hỏi Tô Hồng Tụ, hỏi cô tình huống cụ thể lúc đó, đặc biệt là quan hệ cấp trên cấp dưới của Đinh Minh và Tô Hồng Tụ, Tô Hồng Tụ nơm nớp lo sợ vội vàng trả lời cặn kẽ từng câu hỏi. Trong lúc đang thẩm vấn người cảnh sát nam còn nhận một cú điện thoại, bộ dạng nghe điện thoại rất cung kính, đối phương hẳn là cấp trên của anh ta rồi. Anh ta vừa nghiêm túc nghe bên kia nói, vừa gật đầu liên tục nói vâng, cuối cùng cúp điện thoại còn nhìn Tô Hồng Tụ một cái.
Tô Hồng Tụ lúc nhất thời tức giận, chạy thật xa, đầu gối vẫn còn đau, cô chạy không để ý dưới chân dẫm phải cái gì đó liền mất trọng tâm, cô lại bị ngã lần nữa.
Nơi này hình như là một phế tích, cũng không phải vô cùng cứng rắn, ngã xuống trên mặt đất cũng không phải rất đau, nhưng cú ngã nàyDĐLQĐ, lại khiến Tô Hồng Tụ càng phát ra cảm giác bản thân thật nhếch nhác!
Túi xách bị văng ra xa, còn cô đang ngồi dưới đất, muốn đứng lên, nhưng đầu gối càng thêm đau nhói, không dùng được sức lực gì. Ngẩng đầu lên nhìn về phía xung quanh, tối đen một mảnh, một mình cô ở trong chỗ phòng ốc bị phá hủy một nửa, thoạt nhìn rất dữ tợn, xung quanh đều không có ánh đèn, chớ đừng nói đến có người nào đó.
Chưa bao giờ, Tô Hồng Tụ cảm giác cô như bị cái thế giới này từ bỏ, cô độc, vô dụng.
Mạnh Tư Thành nói những lời như vậy, giống như chiếc châm đâm vào trong lòng của cô. Một đêm kinh sợ, hiện tại rơi vào tình cảnh vô dụng, cảm giác chán ghét bản thân mãnh liệt, cùng với đau đớn trên đầu gối truyền tới, cũng làm cho cô cảm thấy tăng gấp bội thống khổ và sự bất lực. Nước mắt không nhịn được rơi xuống, cô giơ tay lên che mặt, một người nức nở nghẹn ngào khóc lên.
Có lẽ Mạnh Tư Thành nói đúng, cô sống trên cõi đời này quả thực là lãng phí lương thựcDĐLQĐ! Yếu đuối vô dụng, tham sống sợ chết, không có can đảm không tự biết mình! Nhưng một người yếu đuối vô dụng như cô, bởi vì bị Mạnh Tư Thành nói trúng tâm sự, mà kêu to la hét với anh!
Tô Hồng Tụ, tại sao cuộc đời của cô lại như thế này?
Cũng không biết khóc bao lâu, Tô Hồng Tụ khóc đến hơi mệt, liền tùy tiện xoa xoa nước mắt, giùng giằng muốn đứng lên. Có lẽ bất luận cô có khóc thế nào, cô đều muốn đứng lên đi đối mặt với sự yêys đuối của mình, cuộc sống ảm đạm, sau đó cố gắng học để trở nên kiên cườngDĐLQĐ, trở nên không hề mềm yếu vô dụng như vậy nữa.
Đang lúc này, cô nghe được bên cạnh truyền đến một tiếng thở dài.
Tại nơi này cô vốn cho rằng xung quanh không có người, lại có một tiếng thở dài như vậy, nhất thời sống lưng cô lạnh buốt, thân thể cứng ngắc quay đầu nhìn lại.
Lại thấy ở chỗ ngôi nhà bị phá hủy một nửa, có một thân hình cao gầy, lẳng lặng đứng ở nơi đó.
Một tay anh ta cắm ở trong túi quần, một tay lấy một loại tư thế ưu nhã nắm một điếu thuốc.
Thuốc lá, đang lượn lờ khói mù.