Anh, Đã Lâu Không Gặp!

Chương 35 :

Ngày đăng: 09:39 18/04/20


Cho dù em và tôi có khoảng cách là trời và đất, tôi cũng sẽ vươn tay, kéo em từ từ đến gần tôi.



——— ————–



Tô Hồng Tụ nhìn thấy ở chỗ ngôi nhà đã bị phá hủy một nửa, tay người kia nắm một điếu thuốc lá khói đang bay lượn lờ, lấy một loại tư thế ưu nhã đứng im ở nơi đó, giống như anh ta đã đứng ở nơi đó thật lâu rồi.



Tô Hồng Tụ kinh hoàng nhìn bốn phía, một mảnh tối om, trừ cô và người xa lạ này, bây giờ không có người nào khác .



Mà người ở trước mắt này, tại sao lại một mình đứng lẳng lặng ở chỗ này, anh ta, anh ta là người hay là quỷ?



Tô Hồng Tụ há hốc mồm kinh ngạc nhìn người kia đưa tay phải ra, nhẹ nhàng gạt tro thuốc đi. Động tác này khiến cô hơi nghi ngờ, bởi vì cô phát hiện thân hình người kia rất mảnh khảnh, tuy nói đối phương mặc vest, tóc cũng rất ngắn, thế nhưng thân hình, không giống là của đàn ông.



Lúc này, người kia chợt quay đầu, nhàn nhạt mở miệng: "Sao không khóc nữa?" Giọng nói khàn khàn lại làm cho người ta cảm thấy thoải mái, hơn nữa rõ ràng có thể nghe ra, đây là giọng nói của một cô gái.



Tô Hồng Tụ sửng sốt, ngơ ngác nhìn người kia, không biết trả lời như thế nào.



Người kia thấy Tô Hồng Tụ không có nói, liền thong thả bóp tắt tàn thuốc, đi tới bên cạnh Tô Hồng Tụ, ngồi xổm xuống.



Tô Hồng Tụ lần này càng thêm xác nhận, vóc dáng người này tương đối cao, nhìn qua cũng phải một mét bảy trở lên, mặc dù mặc vest nhưng có thể nhìn ra dáng người mảnh khảnh, đường cong mềm mại, đây chính là một người phụ nữ thứ thiệt! Nghĩ đến điểm này, trong lòng Tô Hồng Tụ đang thấp thỏm lo lắng hơi tiêu tán đi.



Cô gái kia ngồi xổm xuống, dùng giọng trầm thấp nhẹ nhàng chậm rãi hỏi: "Cô sợ đến ngây người, rồi sao?"



Tô Hồng Tụ nhìn cô gái sau khi ngồi xổm xuống, ở trong màn đêm loáng thoáng thấy rõ khuôn mặt của cô ấy. Ngoài dự đoán, đây là một khuôn mặt thanh tú, mặt mày mơ hồ có cẩm giác xa cách, tóc ngắn ngang tai khiến cô ấy thêm mấy phần thành thục ưu nhã.



Lúc này Tô Hồng Tụ cuối cùng cũng tìm về giọng nói của cô, do dự mở miệng: "Cô, cô đang nói chuyện với tôi sao?"



Sau đó Tô Hồng Tụ nghe được tiếng cô gái kia cười, cô ấy cười mang theo ý châm biếm nói: "Nơi này trừ cô và tôi ra, còn có người khác sao?" Cô ấy thấp giọng hỏi ngược lại, giọng nói thậm chí mang theo một chút mập mờ, điều này làm cho Tô Hồng Tụ chợt lạnh cả người, nhìn lại xung quanh vắng vẻ, tóc gáy đều muốn dựng lên.



Vì vậy Tô Hồng Tụ vội vàng lắc đầu nói: "Nơi này chỉ có hai chúng ta, cho nên cô đang cùng nói chuyện với tôi."



Cô gái kia hài lòng gật đầu một cái, rất có hứng thú quan sát gương mặt của cô hiện tại đầy nước mắt, cười hỏi: "Vậy cô có thể trả lời tôi, tại sao cô ngồi đây khóc không?"
Tô Hồng Tụ gật đầu một cái, đúng vậy, chính là Mạnh Tư Thành.



Cô gái thấy cô gật đầu, môi mỏng xinh đẹp tràn ra một nụ cười lạnh nói: "Người đàn ông này đi đâu, giờ mới biết sốt ruột? Trước hết để cho anh ta gấp gáp một lát đi!"



Ai ngờ điện thoại di động vẫn kiên nhẫn vang lên, Tô Hồng Tụ cầm nó giống như cầm một củ khoai lang nóng, cho tới bây giờ cô chưa bao giờ để điện thoại kêu mà không nghe máy đâu! Mà Mạnh Tư Thành cứ gọi như vậy, có phải rất nóng lòng không?



Cô gái kia tự nhiên cũng cảm thấy cô đang sốt ruột, một tay cầm tay lái, một cái tay khác chợt đưa qua, trực tiếp đem điện thoại kia cầm trong tay, chỉ nhìn thoáng qua liền nhẫn nút từ chối cuộc gọi, sau đó dứt khoát nhấn nút tắt máy.



Điện thoại di động vang lên tiếng chuông báo tắt nguồn, Tô Hồng Tụ lại càng thêm lo lắng, Mạnh Tư Thành gọi liên tiếp nhiều cuộc điện thoại cho cô nhưng cô không nhận, hiện tại còn tắt nguồnDĐLQĐ, anh có thể hiểu lầm rằng cô đã xảy ra chuyện gì không đây?



Lúc này đã đến chỗ gần khu trọ của Tô Hồng Tụ, cô gái kia lưu loát dừng xe, nhìn cô một cái, cười lạnh nói: "Cô có phải hay không đang đau lòng, lo lắng cho anh ta ?"



Tô Hồng Tụ ngượng ngùng cúi đầu, đúng vậy, cô làm sao có thể nhẫn tâm để anh phả lo lắng cho cô đây?



Cô gái thu hồi ý cười, bất đắc dĩ lắc đầu một cái nói: "Phụ nữ à luôn quá mềm lòng! Cô suy nghĩ một chút, nếu như anh ta thực sự lo lắng cho cô, tại sao không đi tìm cô sớm hơn? Hôm nay cô gặp phải tôi còn coi là tốt số, nếu như tôi là người xấu chỉ sợ cô sớm đã đã xảy ra chuyện rồi sao? Hiện tại, anh ta mới biết sốt ruột, vậy cô cứ để cho anh ta lo lắng một lát đi! Còn cô, chuyện hiện tại phải làm làDĐLQĐ, về đến nhà, tắm nước nóng, sau đó ngủ một giấc thật ngon."



Tô Hồng Tụ gật đầu, giằng co một ngày, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cô thật sự cũng rất mệt mỏi, có lẽ đúng là cô nên trở về ngủ một giấc thật ngon.



Khóe môi cô gái kia giơ nên một nụ cười đùa cợt nói: "Về phần người đàn ông kia, trước tiên cô không nên nghĩ đến anh ta nữa."



Tô Hồng Tụ tiếp tục vội vàng gật đầu, mặc dù trong lòng cô cảm thấy không nghĩ đến Mạnh Tư Thành nữa cảm thấy như vậy có chút không ổnDĐLQĐ, nhưng giọng nói của cô gái kia giống như có loại ma lực nào đó, để cho cô không nhịn được muốn nghe chỉ thị của cô ấy.



Cô gái kia rất hài lòng gật đầu nóiDĐLQĐ: "Cô xuống xe trở về đi thôi, ngày mai tôi lại tới tìm cô."



Tô Hồng Tụ thuận theo đi xuống xe, cẩn thận thay cô ấy đóng cửa xe lại.



Cô gái kia đưa tay nhìn đồng hồ một cái nói: "Thời gian không còn sớm, tôi phải đi. Nhớ, tôi tên là Tô Tranh, ngày mai gặp." Nói xong xe liền chậm rãi khởi động, rất nhanh biến mất ở trên đường.



Tô Hồng Tụ nhìn chiếc xe biến mất, chợt nhớ tới một chuyện, cô còn chưa nói với cô ấy tên của mình, cùng với địa chỉ cụ thể mà!