Anh, Đã Lâu Không Gặp!

Chương 53 :

Ngày đăng: 09:40 18/04/20


Sắc mặt Mạnh Tư Thành tái xanh, môi mím thật chặt, một tay mạnh mẽ kéo Tô Hồng Tụ bước nhanh ra ngoài. Trên chân Tô Hồng Tụ là giày cao gót mảnh khảnh, bị Mạnh Tư Thành lôi kéo như vậy, chỉ có thể vừa đi vừa chạy, thỉnh thoảng còn lảo đảo muốn ngã, có thể nói là nhếch nhác cực kỳ, nhưng Mạnh Tư Thành căn bản không có quay đầu nhìn lại.



Từ sức nắm thật chặt của đôi tay to kia, Tô Hồng Tụ có thể cảm nhận được Mạnh Tư Thành bây giờ là tức giận đến cực điểm, vì vậy rõ rang ở nơi này trong thời khắc nhếch nhác cực điểm, thế nhưng trong lòng lại không khỏi ngọt ngào, giống như đang mong đợi cái gì.



Mạnh Tư Thành một đường lôi Tô Hồng Tụ ra đại sảnh, đột nhiên gió lạnh thổi tới làm Tô Hồng Tụ rùng mình một cái.



Trên người cô mặc là bộ trang phục dạ tiệc hở vai, nên ở trong đại sảnh hơi ấm đầy đủ sẽ không cảm thấy lạnh nhưng ra tới bên ngoài gió lạnh thấu xương, da thịt bại lộ trong không khí nhất thời nổi da gà.



Mạnh Tư Thành như cảm thấy gì đó, chợt dừng bước, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm vào cô.



Tô Hồng Tụ chưa từng nhìn thấy ánh mắt hung dữ như vậy của Mạnh Tư Thành trước đây, thấy sợ hết hồn, trực giác muốn lui về sau một bước, nhưng ngay sau đó lý trí của cô tự khắc chế bản thân, lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu đón gió lạnh, mỉm cười thản nhiên nói: “Bên ngoài rất lạnh.”



Ánh mắt Mạnh Tư Thành chậm rãi quét qua nụ cười của cô, sau đó dọc theo nụ cười đi xuống, chiếc cổ mềm mại tinh tế như sứ trắng, đầu vai mảnh khảnh tuyệt đẹp, còn có đường cong nở nang trước ngực. Một cô gái gần ba mươi tuổi, sau khi tỉ mỉ ăn mặc đang đứng trước mặt anh, cô gái này như một quả đào mật đang độ chín, làm cho người ta thèm muốn.



Hơn nữa vừa nãy trong đại sảnh, chính cô gái khiến người ta them muốn này lại trước mặt đông đảo người xa lạ thể hiện hết vẻ đẹp của cô!



Mạnh Tư Thành vốn đang hết sức tức giận, dần dần lắng xuống, con ngươi bắt đầu âm trầm, trở nên đen tối, sâu không thấy đáy, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Hồng Tụ xinh đẹp, giống như có gì đó đang nổi lên.



Tô Hồng Tụ cố gắng coi thường cảm giác gió lạnh thấu xương, giữ vững nụ cười mê người như cũ, dũng cảm ngẩng đầu lên nhìn anh, lại nhìn thấy anh đang thẳng tắp nhìn chằm chằm vào đường cong xinh đẹp trước ngực mình, không khỏi nuốt nước bọt.



Trong lòng cô bắt đầu thấp thỏm không yên, anh đây là muốn thế nào? Kế tiếp sẽ trừng phạt mình ra sao đây?



Tại thời điểm Tô Hồng Tụ lo lắng, Mạnh Tư Thành chợt tiến lên khom lưng, vươn tay ôm ngang Tô Hồng Tụ đang vội vàng không kịp chuẩn bị lên.



Theo bản năng, Tô Hồng Tụ khẽ kêu một tiếng, âm thanh trầm thấp của Mạnh Tư Thành khẽ vang bên tai cô, cảnh cáo: “Em muốn gọi bảo vệ tới hay sao?”



Mạnh Tư Thành nhẹ nhàng nâng eo của Tô Hồng Tụ lên, làn váy dài tung bay theo gió, mà đầu vai trần của cô được Mạnh Tư Thành cố ý hay vô tình dùng áo khoác tây trang che kín lại.



Bị Mạnh Tư Thành ôm ở trong ngực, lúc này sự ưu nhã, thong dong của Tô Hồng Tụ đã biến mất hầu như không còn, chỉ có thể vươn tay theo bản năng, khẩn trương bát lấy ống tay áo của anh, nhỏ giọng nói: “Anh mau buông em xuống!”



Mạnh Tư Thành cúi đầu, chỉ thấy cổ tay trắng mịn của cô bất lực nắm lấy ống tay áo mình, nắm rất ít nhưng đốt ngón tay có chút trắng bệch.



Mạnh Tư Thành cúi đầu cười, cười đến mập mờ nguy hiểm: “Anh không thả.”




Hôm nay, tại đây cơ thể cô hoàn toàn bại lộ trong không khí, tất cả hiện ra trước mặt Mạnh Tư Thành, hơn nữa còn bị anh nâng thật cao lên phơi bày trước mắt khiến cho anh nhìn không sót một chút gì.



Tô Hồng Tụ cảm thấy mình trở nên kì lạ, khi bị ánh mắt cực nóng của anh nhìn soi mói, cơ thể bắt đầu ngứa ngáy, sau đó giống như thiếu dưỡng khí không thể hô hấp.



Cô càng thêm ngượng ngùng, khép chặt đôi mắt lại, không dám nhìn không dám nghĩ, dĩ nhiên là cũng không dám mở miệng phản bác.



Mạnh Tư Thành không nghe được Tô Hồng Tụ phản bác, cho dù là phản bác vô lực nhất cũng không có, vì vậy anh lần nữa cười nhẹ: “Nếu đã như vậy, anh mà không khi dễ em thì quá lãng phí rồi.”



Sau đó Tô Hồng Tụ chỉ cảm thấy mình bị ôm lấy, bị đặt lên ghế dựa, tiếp đó cô nghe thấy tiếng sột sột soạt soạt, cuối cùng một thân thể cường tráng bao phủ xuống.



Khi cơ thể có lồng ngực cường tráng nóng bỏng đè lên, cô cảm thấy quả đào mật đầy đặn của mình bị áp bức rồi, thế nhưng cảm giác không hề khó chịu, ngược lại rất kì diệu.



Bởi vì lửa nóng của anh, làm cơ thể cô dần dần tăng lên, vì vậy cô kìm lòng không được, hi vọng anh ép tới mạnh hơn, chặt hơn chút nữa.



Mạnh Tư Thành cảm thấy cô gái mềm mại dưới thân theo bản năng nâng lên nghênh đón mình, vì vậy nhiệt độ dưới bụng càng tăng lên, vật thể phía dưới càng thêm kêu gào khát vọng, nên anh vừa gấp gáp lại không thể quá kích động, đặt phân thân của mình trước khe rãnh thần bí kia.



Nơi đó đã rất ướt, hiển nhiên anh không cần phải làm gì, cây đào mật thành thục này đã tự tiết ra chất lỏng của mình để chuẩn bị kỹ càng cho chuyện kế tiếp sẽ xảy ra.



Tại địa phương mềm mại ướt át của mình, cô cảm thấy có phân thân cứng rắn sắc bén của anh đang áp sát uy hiếp, mà nó càng đang không ngừng chen đến nhuỵ hoa của cô, giống như cố gắng tiến vào sâu hơn một bước, khi cô ý thức được thân thể không tự giác buộc chặt.



Mạnh Tư Thành cúi đầu hôn gò má đỏ hồng của cô, cảm thấy cô thở dốc dồn dập, một tay nâng lên bầu ngực mềm mại nở nang, một bên cố gắng tách ra nụ hoa thần bí do cô khẩn trương mà khép chặt lại, đồng thời nhỏ giọng dụ dỗ: “Buông lỏng ra một chút nữa được không, em như vậy anh không vào được. . . . . .”



Tô Hồng Tụ mặc dù đã trải qua kinh nghiệm lần đầu tiên, nhưng đây là ở trong xe, cho nên vẫn không dám buông lỏng, đôi chân thon dài không nhịn được kẹp chặt hông anh, Mạnh Tư Thành nhìn bộ dáng này của cô chỉ có thể vươn tay lục lọi vỗ về nơi nhụy hoa, một tay khác tiến lên phía trên vân vê chơi đùa trái đào mật mềm mại, đồng thời đôi môi mỏng ôn nhu an ủi cô.



Tô Hồng Tụ nhịn không được nhỏ giọng thỉnh cầu: “Nếu không, hiện tại không cần làm nữa, được không? Em sợ. . . . ..?”



Mạnh Tư Thành cúi đầu hôn môi, hôn gương mặt cô, trầm nhẹ hỏi: “Vì sao, sợ cái gì?”



Trong con ngươi Tô Hồng Tụ đong đầy nước mắt, cắn môi nói: “Em bỗng nhiên rất sợ bị người khác phát hiện, đây là đang ở trong xe!”



Mạnh Tư Thành cúi đầu cười ở bên tai cô, lấy một loại giọng chỉ có cô mới nghe được nhỏ giọng an ủi.