Anh, Đã Lâu Không Gặp!

Chương 54 :

Ngày đăng: 09:40 18/04/20


Sâu trong nội tâm mỗi người, bắt đầu trí nhớ chính là tồn tại một nơi tối tăm, hỗn độn, ẩm ướt, chính ở nơi này người đó sẽ giãy giụa hoạt động, rồi an phận, thoải mái ăn, ngủ, an tâm hưởng thụ trước khi đi tới thế giới bên ngoài này. Nơi đó gọi là tử cung, bất kỳ đứa trẻ nào cũng đã từng được hưởng thụ qua nhưng tất cả những đứa trẻ này cũng sẽ đều lãng quên ký ức nơi này.



Vì vậy tại sao giữa nam và nữ lại dùng một phương thức như vậy để duy trì đời sau? Có phải hay không do trong quá trình phát triển con người luôn phải nhắc nhở chính mình sau khi trưởng thành sẽ không quên nơi mình thuộc về trước khi sinh ra – nơi mang đến cảm giác có bóng tối ướt át.



Trong bóng tối, nơi buồng xe chật hẹp, động tác của Mạnh Tư Thành vẫn như cũ cuồng dã, mãnh liệt.



Anh cảm giác được dù mình dùng sức xông về phía trước, cũng không thể thoát khỏi chiếc lồng này, đó là chiếc lồng giam giữ anh, là chiếc lồng ẩm ướt trơn tượt.



Anh dùng lực rất lớn đụng mạnh về phía trước, chẳng những khiến thân thể cô gái dưới thân lay động như sóng biển, run rẩy, xốc xếch, mà ngay cả chiếc ghế ngồi chắc chắn cùng với chiếc xe có nhiều tính năng đều bị lay động.



Nhưng mặc cho anh cuồng mãnh thế nào, anh đều ở đây thuộc về nơi ẩm ướt của cô, hưởng thụ cảm giác được nơi ấm áp của cô bao lấy.



Làm sao anh có thể cam tâm? Cả một buổi tối anh tích luỹ phẫn hận và ghen tỵ, vào giờ khắc này bạo phát ra, cô gái này nên bị trừng phạt, vì vậy anh càng thêm tăng tốc ở trong cơ thể cô luật động, biến đổi góc độ đụng chạm, đẩy vào dũng đạo chật hẹp của cô.



Mỗi lần anh đụng chạm đều rất dùng sức, gần như khiến cô không chấp nhận nổi, vì vậy cô chỉ có thể bất lực giãy giụa eo, mái tóc dài rối loạn, ở nơi này không gian thu hẹp mà bên trong xốc xếch đến không nhìn nổi.



Mạnh Tư Thành trong cơn hoảng hốt cúi đầu, lại thấy trên gò má cô ửng hồng có một tầng mồ hôi mịn, đôi mắt khẽ nheo lại, trong con ngươi loé ra ánh sáng, hình ảnh này rõ là chọc người trìu mến.



Anh thở gấp hỏi: “Thế nào, đau không?” Tiếng của anh đã cực kỳ đè nén, trầm thấp, thật ra thì anh muốn hô to ra tiếng, nhưng không thể, vì đang ở trong xe. Xe đang dừng ở bãi đậu xe, mà bên bãi đậu xe còn có người lui tới.




Tô Hồng Tụ còn đang chìm trong dư âm của cuộc kích tình, chưa khôi phục như cũ, nghe câu hỏi đó của anh, do dự một chút nói: “Em không phải Tô Hồng Tụ của anh còn có thể của ai?”



Mạnh Tư Thành lấy mũi cọ nhẹ lên nơi mềm mại của cô, nhất quyết không tha hỏi: “Tô Hồng Tụ, vậy em sẽ vĩnh viễn là Tô Hồng Tụ của anh sao?”



Tô Hồng Tụ ngẩng đầu lên nhìn, chỉ nhìn thấy bóng tối của mui xe, cô bất đắc dĩ cười: “Em vẫn luôn là của anh, tương lai vĩnh viễn cũng như vậy, còn anh thì sao?”



Cô hỏi so sánh, hàm súc, cũng như hỏi ngược lại mà thôi, cũng không trực tiếp mà hỏi.



Mạnh Tư Thành dĩ nhiên nghe rõ ý của cô, nâng thân thể của mình lên, ngưng mắt nhìn cô: “Tô Hồng Tụ , em biết không thật ra thì trước kia anh vẫn không hiểu vì cái gì anh lại không quên được em.”



Trong bóng tối Tô Hồng Tụ không nói lời nào, giữa bọn họ loại tình trạng kia. . . .



Tình cảm như có như không, tất cả nguyên nhân đã từ rất lâu trước kia, đến giờ không thể nào nhớ hết được.



Mạnh Tư Thành cũng không cần Tô Hồng Tụ trả lời, vẫn chôn ở nơi mềm mại của cô, giống như lầm bầm lầu bầu: “Qua nhiều năm như vậy anh vẫn luôn muốn em, vẫn luôn không có cách nào quên được em, tự bản thân anh cũng không hiểu được tại sao lại như vậy. Nhưng trải qua nhiều chuyện, anh bắt đầu hiểu tại sao rồi.”



Trong lòng Tô Hồng Tụ có chút khẩn trương, những lời này anh chưa bao giờ nói qua với cô. Cô biết là anh yêu mình, thế nhưng yêu lại không tin tưởng, bởi vì không tin cho nên trong lòng anh luôn thấp thỏm, lo âu, giống như không cẩn thận tình yêu này sẽ tan thành mây khói, không chút nào chân thật