Anh, Đã Lâu Không Gặp!

Chương 542 :

Ngày đăng: 09:40 18/04/20


Mạnh Tư Thành cảm thấy Tô Hồng Tụ khẩn trương, bàn tay ở trong bóng tối tìm được bàn tay cô, nhẹ nhàng đặt ở trong tay mình nói tiếp: “Thời điểm anh gặp lại em, tự anh cũng cảm thấy mình không được tự nhiên, luôn sợ không dám nhìn em, nhưng lại không nhịn được muốn gặp em. Sau đó anh nghĩ, chắc vì tại trước mặt em, anh giống như người thoạt nhìn rất kiêu ngạo, nhưng kỳ thật trong nội tâm lại giống một thiếu niên lỗ mãng, tự ti. Có lúc thậm chí cảm thấy gặp lại em, anh bỗng trở thành một người hoàn toàn khác, dường như có một người tự ti núp sâu trong nội tâm mình.”



Tô Hồng Tụ không nghĩ tới đột nhiên Mạnh Tư Thành lại nói ra những lời như vậy, nhớ đi nhớ lại, cũng không nhịn được cắn chặt môi.



Mạnh Tư Thành thở dài, nói: “Anh luôn nói với em những lời khó nghe, làm cho em khó chịu, đây là anh không tốt, sau này anh sẽ không như vậy nữa, có được hay không?”



Trong bóng tối, Tô Hồng Tụ trầm mặc một lúc lâu mới mở miệng nói: “Thật ra thì rất nhiều chuyện em làm cũng không đúng, em cũng vậy rất không hiểu chuyện. Chẳng qua em cảm thấy rất nhiều chuyện hai chúng ta cư xử như giống như đứa trẻ, trước kia không biết làm thế nào để chung đụng, sau lại giống như không quá hiểu. Hiện tại thì tốt rồi, giống như lập tức trưởng thành, chúng ta đã học được làm thế nào để chung sống.” Cũng học thế nào để yêu đối phương.



Mạnh Tư Thành cúi đầu, êm ái hôn lên gương mặt cô, nói nho nhỏ: “Anh muốn yêu em thật tốt, chăm sóc em thật tốt.”



Qua nhiều năm như vậy, anh trở nên càng ngày càng mạnh mẽ, nhưng kỳ thật chỉ có anh hiểu rõ, trong nội tâm anh vĩnh viễn tồn tại một cậu bé tại năm một tuổi liền mất đi cha mẹ, phải ăn nhờ ở đậu.



Ở trong lòng anh, em cũng giống như đứa bé kia, anh muốn chăm sóc em thật tốt, cũng chính là chăm sóc chính bản thân anh.



Một phen hôn môi, hai người lần nữa thở dốc dồn dập, nhưng dù sao Tô Hồng Tụ vẫn duy trì một tia lý trí, cẩn thận từ chối nói: “Dừng đến nữa, bây giờ đang ở trong xe đấy.”



Lý trí Mạnh Tư thành một lần nữa trở lại, ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ xe, không ngờ phát hiện cách đó không xa có một người bảo vệ đang nghi ngờ nhìn về hướng xe của mình, xem xét xung quanh.



Tô Hồng Tụ vốn đang nằm ngửa, thấy Mạnh Tư Thành nhìn ra phía ngoài sắc mặt chợt đổi, cũng vội vàng đứng dậy nhìn theo ra bên ngoài, tự nhiên cũng nhìn thấy người bảo vệ kia đang nhìn ngó phía bên này. Nhất thời mặt cô đỏ ửng, nhỏ giọng oán hận: “Anh xem đi, nhất định là bị người ta phát hiện.”



Mạnh Tư Thành nắm tay cô an ủi: “Không có chuyện gì, chỉ là hắn ta cảm thấy có gì không đúng, nhưng khẳng định không thấy được bên trong.”
Tô Hồng Tụ nhìn xuống ghế sô pha một lúc, lại nhìn bộ dạng giả bộ người tốt của Mạnh Tư Thành, trí nhớ một tháng trước trong nháy mắt trở lại trong đầu của cô: “Mạnh Tư Thành, chẳng lẽ anh. . . . “



Mạnh Tư Thành ngồi ở bên cạnh cô, một tay ôm cô vào trong lòng, hơi thở ấm áp đánh về phía tai mẫn cảm của cô: “Anh cảm thấy ở trên ghế salon cảm giác thật không tệ.”



Tô Hồng Tụ giãy giụa: “Đừng, hôm nay tạm thời không cần, có được hay không?”



Mạnh Tư Thành có chút bất mã: “Tại sao?” Nhưng là một mình anh chịu khổ chờ đợi đâu rồi, chẳng lẽ anh không nên làm nhiều hơn một lần để bồi thường sao?



Mặt Tô Hồng Tụ đỏ bừng, rất nhỏ giọng nói: “Anh mới vừa rồi dùng hơi quá sức, hiện tại chỗ đó vẫn còn đau một chút, không cần lại tới nữa có được không?”



Mạnh Tư Thành lập tức dừng lại, anh đặt Tô Hồng Tụ nằm thẳng trên ghế, muốn đưa tay thăm dò vào nơi đó của cô.



Cô đưa tay ngăn lại, nhưng căn bản không kháng cự được, cuối cùng bàn tay to của anh vẫn thăm dò đưa đến giữa hai chân cô, vì vậy mặt cô càng đỏ hơn, khẩn trương bắt lại cánh tay anh.



Ngón tay Mạnh Tư Thành tìm kiếm, chạm vào chỗ nụ hoa thì nghe thấy Tô Hồng Tụ hít vào một hơi, vì vậy ngẩng đầu nhìn cô một chút, trên gương mặt tuấn tú hiện lên nét đau lòng, cúi đầu hôn bên tai cô, nhẹ giọng thủ thỉ: “Về sau anh sẽ cẩn thận, sẽ không để cho em chịu ấm ức như thế nữa, có được không?”



Âm thanh của anh trầm thấp dịu dàng, còn mang theo áy náy mơ hồ, nghe ở trong tai Tô Hồng Tụ, ngọt đến tận trong lòng.



Trên mặt cô nóng lên, gật gật đầu nhẹ đến không thể nhận ra, nhỏ giọng “ Ừ” một tiếng.