Anh Đây Cóc Sợ Vợ
Chương 14 :
Ngày đăng: 16:34 19/04/20
"Nhị ca, em còn có chuyện phải làm, không về cùng hai người được."
Sau khi ăn xong, bọn họ chào tạm biệt, dù gì Cố Thần cũng đã dặn đi dặn lại, không được ở lại quá muộn, không được làm trễ giờ ngủ của Sở Dư.
Tuy thấy hơi phiền... Nhưng mà anh của họ thích thì phận em út chỉ có thể giúp thôi...
Tôn Hạo Quảng nghe điện thoại, ho một tiếng, giả vờ nhìn sang hai người họ, không chờ trả lời liền khoát khoát tay rời khỏi.
Bồi dưỡng tình cảm gì gì đó... Vẫn là thế giới của hai người mà thôi.
Ba người còn lại nhìn người đang rời khỏi, nhìn nhau một cái, rồi nói, "Không biết có chuyện gì, chúng ta đi theo xem thử... biết đâu có thể giúp đỡ."
Sở Dư khép áo lại, "Chúng ta có nên đi theo không?"
Cố Thần nhíu mày, đang định nói thì thấy ba người họ lén lút ra dấu với cậu.
Vành tai đỏ lên, cậu vội vàng quay đầu, "Không có gì đâu, chúng ta về thôi."
Ai... ai thèm bọn họ tự chu trương chứ!
Lúc đi đến xe, bỗng nhiên nghĩ tới gì đấy, thân thể chàng trai cứng lại.
"Sao vậy?" Sở Dư hỏi.
"Tôi quên gọi tài xế đến đón rồi." Cố Thần nhíu mày, nhìn chiếc váy mỏng manh trên người cô, ảo não cầm di động, "Để tôi gọi, cậu mặc ít quá, tìm quán nào đó ngồi một lát đi."
Lúc ấy cậu chỉ lo hối hận, quên mất phải gọi tài xế tới đón.
Sở Dư nuốt mấy lời như bảo đi tàu điện ngầm hay bắt xe vào miệng, nhìn cậu rồi cười rộ lên, "Không lạnh lắm đâu, đừng lo mà."
Chàng trai trừng mắt nhìn cô, gọi điện thoại xong, nhìn áo choàng mỏng manh trên người cô, bước tới gần đưa tay kéo dây kéo đến tận cằm cho cô, giọng nói không được vui, "Dây kéo của cậu để cho đẹp thôi à? Không lạnh mới lạ đấy."
Sở Dư trừng mắt, hiếm khi im lặng không nói, dây kéo áo choàng vốn dĩ trưng cho đẹp mà...
Có đôi khi, thế giới quan của con trai với con gái cách nhau cả một dãy ngân hà.
Cố Thần kéo dây kéo xong xuôi mới cảm thấy hài lòng.
"Muốn đến chỗ nào ngồi một lát không?"
Cậu vẫn cứ lo, gió đêm hơi lạnh, vào quán ngồi cho an toàn.
Sở Dư không hề kéo dây kéo xuống, cô ngẩng đầu lên cười, "Đi đi."
Đã lâu rồi không ra ngoài.
Cô ngẩng đầu nhìn trời, khóe miệng cong cong.
Lúc này sắc trời cũng không còn sớm, bầu trời đã bắt đầu có vài ngôi sao rải rác xung quanh vầng trăng, phát ra ánh sáng nhu hòa.
Rực rỡ nhưng cũng không kém phần nhẹ nhàng.
... Thật muốn vẽ một bức quá.
Cô đứng im, Cố Thần cũng không bước đi.
—— Cô ngắm phong cảnh, còn cậu thì ngắm cô.
Hàng lông mi đen dày, chiếc cằm trắng trẻo, mỉm cười nhìn bầu trời đêm, dường như cậu có thể nghe được âm thanh hoa nở chầm chậm trong gió.
"Được."
Giọng nói chàng trai chưa bao giờ dịu dàng đến thế.
—— Là một bộ đồ nam.
Sở Dư gật đầu, mỉm cười, "Đi thử đi."
Coi như xin lỗi vì ý nghĩ muốn đấm chết cậu vừa nãy.
"Ừ." Thiếu niên hất cằm, đứng lên, khụ một tiếng, giọng nói kiêu căng, "Đã là tấm lòng của cậu, tôi đây đành thử vậy."
Tâm hồn Sở Dư mỏng manh là thế, mua áo khoác mà vẫn nhớ đến cậu, cậu cũng phải thử một chút chứ.
Trái tim đập thình thịch, sau khi mặc vào mới phát hiện... quần ngắn cả một khúc.
Tan nát cõi lòng.
Sở Dư hơi tiếc nuối, Cố Thần mặc vào rất đẹp.
"Không ngắn mà."
Thiếu niên nhíu mày, lập tức bình tĩnh lại, không cởi ra, vẻ mặt rất kiên trì, "Bình thường đều dài như thế, tôi thấy mặc vào rất đẹp, mua."
Chiều dài đến mắt cá chân... Nói ngắn cũng không ngắn, chỉ là không dài mà thôi, miễn cưỡng thì coi cũng được.
Vốn định mua cho cậu, cậu thích là được rồi.
Nhân viên bán hàng nhìn cậu, im lặng dời ánh mắt sang chỗ khác, trợn mắt nói dối cũng là một kỹ năng ngược FA đây.
Thân là phận FA, cô bội phục.
...
Lúc Cố Thần xách túi quần áo bước ra, sự hưng phấn trong đáy mắt vẫn chưa tan, chân dài bước một bước nhảy xuống bậc thang.
Đi một đoạn, nghiêng đầu như nhìn thứ gì đó trong tủ âm tường đến mê mẩn, hỏi bâng quơ, "Sao lại muốn tặng quà cho tôi?"
Bên cạnh cửa sổ thủy tinh.
Con mèo con liếm liếm chân mình, "meo meo" hai tiếng, lỗ tai của nó còn dựng thẳng hơn cả lỗ tai của bổn đại vương đây! Không vui!!
"Vừa nãy đã hiểu lầm cậu."
Gió đêm thổi qua làm rối tóc cô, Sở Dư im lặng, lựa chọn không giấu giếm hiểu lầm vừa nãy, đưa tay vuốt lại tóc, trong bóng đêm giọng nói vô cùng dịu dàng.
"Cho nên là tôi đang dỗ cậu đấy."
Chàng trai dừng bước, khóe miệng không khống chế được cong lên, ánh mắt sáng lấp lánh, gõ gõ cửa kính, than thở, "Cậu đây là phạm quy rồi."
Sở Tiểu Dư đúng là!!
Giọng nói sao lại nhẹ nhàng đến thế... còn bảo là dỗ cậu ~~
Phiền thật ~
Mềm quá ~~
Ngọt quá đi ~~
Như thế làm sao cậu giận cho được chứ ~
Tác giả:
Cố Tiểu Gia: Xem cuộc sống nhộn nhạo của tôi đây ~~~~~~