Anh Đây Cóc Sợ Vợ

Chương 15 :

Ngày đăng: 16:34 19/04/20


Sáng sớm, Cố Thần mặc quần cộc đứng trước tủ quần áo xốc qua xốc lại.



"Đâu rồi? Đâu rồi?" Cậu tiện tay quăng bộ đồ đang cầm trong tay đi, nói nhỏ.



"Rõ ràng hôm qua còn để ở đây mà."



Tìm không thấy, cậu bước ba bước thành hai, "Bà nội, bà nội! Bà có thấy bộ đồ con mặc ngày hôm qua không?"



Bà Cố đẩy đẩy kính lão, cười nói, "Giặt rồi."



"Sao lại giặt rồi? Con còn mặc nữa mà." Chàng trai nhăn mày đi tới đi lui, giọng nói có phần gấp gáp.



Bà Cố đang xỏ chỉ, nhìn dáng vẻ tức giận của cậu, cười ha ha rồi khâu một mũi,"Bộ đồ đó con mặc mấy ngày rồi, không giặc thì hôi lắm."



Chàng trai có chút không vui, lầm bầm: "Nó có bẩn đâu."



Vì để không ra mồ hôi, mấy ngày nay cậu như tiểu thư khuê các không bước ra khỏi lớp, lúc ra ngoài còn cố tình đi dưới bóng râm, căn bản không có bẩn.



Bà Cố lườm cậu, "Sao, giặt có một bộ đồ thôi mà đã giận bà nội con rồi à..."



Cố Thần làu bàu, trong nháy mắt cơn nóng nảy bị kiềm lại, không tình nguyện nói, "Không có."



"Thằng hai lại đây." Bà Cố nhìn cậu, đôi mắt hiện lên tia sáng, cắt sợi chỉ rồi bỏ xuống, vẫy tay với chàng trai rồi vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình.



"Sao vậy."



Bà nội Cố cẩn thận nhìn cậu một hồi, nhìn đến khi cậu ngại ngùng mới cười khẽ, giọng nói vô cùng hiền hậu, "Thằng hai nhà ta đã lớn rồi."



Cố Thần hơi mất tự nhiên, cảm thấy bà nội mình hình như đã nhìn ra được gì rồi, cậu ngồi dịch lui sau, "Lớn...lớn gì mà lớn!"



Bà nội Cố kéo kéo tay cậu, nghiêng đầu dựa sát vào, nhẹ nhàng hỏi, "Thằng hai à, nói cho bà nội nghe, cô bé đó là ai vậy?"



Bà lão nghịch ngợm nháy nháy mắt, "Bà nội nhất định sẽ giữ bí mật cho con.”



Cố Thần hoảng sợ, thiếu chút nữa bật dậy khỏi sofa, âm thanh tự giác to hơn, "Làm gì có cô gái nào?! Bà nội đừng nói linh tinh!"



Ánh mắt bà nội Cố chứa ý cười, dường như đang cảm thán, "Vậy chắc là bà nội già rồi, mắt kém rồi"



"Thằng hai nhà ta cũng không dở hơi, ví dụ như mặc bộ đồ nào đó, thường xuyên cười ngây ngô, bắt đầu mang cơm trưa từ nhà theo, sáng dậy phải đứng soi gương cả nửa tiếng đồng hồ..."



Bà nội Cố đẩy kính lão, cười vô cùng hiền hòa.




Đang nói chuyện bóng rổ thì cán bộ thể dục từ từ đi tới, cẩn thận ho một tiếng, tìm người dễ nói chuyện như Tôn Hạo Quảng.



"Này Tôn ca, gần đây trường có trận đấu với bên nhị Trung, mỗi một khối đều có... mấy cậu... muốn tham gia không?"



Nếu bọn họ không tham gia...vậy...



Tôn Hạo Quảng cắn chặt răng, bật người đứng dậy vỗ đùi, "Tham gia!"



Cậu chịu ngược như thế, tên giặc Lý kia dựa vào đâu mà đắc ý! Cho tức chết nó!



Nói xong cậu nhìn Cố Thần làm nũng, "Nhị ca ~"



Tiết tháo gì chứ, nhị ca cậu nhất định là nhị ca ruột.



Cố Thần ném quyển sách lên mặt cậu, "Nói chuyện cho đàng hoàng!"



Làm nũng xấu muốn chết.



Tôn Hạo Quảng:…



Mặc cho quyển sách trên mặt xuống, cậu nhếch mép, cố lấy dũng khí, tiếp tục làm nũng, "Nhị ca, đi nha đi nha ~"



Cậu cũng không tin! Nếu ngược phải cùng bị ngược!



Nhưng có đôi khi... Con người không thể không tin vào tà ác!



"Em làm nũng với anh lâu vậy..." Tôn Hạo Quảng tức chết mà, còn kiên quyết thế!



Ruột thịt cái mông ấy!



Chàng trai mặc kệ cậu, giễu cợt: "Bố ghét nhất là làm nũng!"



Tôn Hạo Quảng cười ha ha, vẻ mặt u oán, yếu ớt hởi, "...Nếu là Sở Dư thì sao."



Tác giả: 



Cố tiểu gia OS:...Hiện tại đã out!



Bà nội Cố *support boss* chính thức log in.