Anh Đây Cóc Sợ Vợ

Chương 16 :

Ngày đăng: 16:34 19/04/20


Cố Thần khinh thường nhìn cậu ta, phát ra cảnh giới "còn cần phải nói nữa sao" "chắc chắn là thật rồi" "lúc này im lặng còn hơn lên tiếng".



Tôn Hạo Quảng nhìn ánh mắt của cậu là hiểu ngay, âm thầm liếc một cái, "Có giỏi thì nói đi."



Để xem cậu tự vả thế nào.



Cố Thần nhìn cậu ta, thờ ơ dời tầm mắt.



——  Đây là sự thật, không cần chột dạ.



Tôn Hạo Quảng hừ một tiếng, mình đang cần người ta cho nên không bỏ ý định lại hỏi tiếp. "Nhị ca, anh để bọn nó kiêu căng vậy hả..."



Nhưng sự kiên trì này chỉ kéo dài đến ngày hôm sau.



Nhà Tôn Hạo Quảng khá gần trường, bình thường Cố Thần và Sở Dư đến đã thấy cậu ta ngồi chễm chệ trên ghế, hôm nay là lần đầu tiên cậu đến muộn như thế.



Tiếng chuông vào học reo lên...Đã qua một tiết học... người vẫn chưa thấy tới, sắc mặt Cố Thần càng ngày càng khó nhìn.



Đến giờ ra chơi.



Lúc cậu không chịu nổi định bước ra ngoài, thì có người từ cửa sau hấp tấp đi vào, đúng lúc đụng vào cậu.



"Nhị ca!!"



Nhìn miệng cậu ta sưng một mảnh xanh tím, tâm trạng Cố Thần rốt cục cũng bộc phát.



Cậu túm lấy tay cậu ta, kéo tới cửa sau "ầm" một cái đụng vào khung cửa phát ra tiếng vang.



Còn nghe được giọng nói hung hăng ở ngoài truyền đến, "Ai đánh!!"



Mọi người trong phòng học đều giật mình, nhất thời im như thóc.



Bạn học ngồi cạnh cửa bị dọa đến ngốc, vôi trên tường rơi nhẹ xuống, cổ họng rất ngứa, muốn ho lại không dám hó hé.



Thậm chí tiếng cười đùa ở lớp bên cạnh đều im bặt, cúi đầu như chim cút.



Hai lớp im lặng trong chốc lát, tiếng cười đùa ầm ĩ từ mấy lớp xa xa tựa như cách hai thế giới.



—— Xu lợi tị hại là bản chất con người.



*Xu lợi tị hại: thấy lợi thì hăm hở chạy theo còn thấy việc xấu thì tránh xa.



Tôn Hạo Quảng lau khóe miệng, mắng một cậu thằng giặc lùn, cũng không giấu diếm gì mà kể ra hết, trong giọng nói còn có cảm giác mấy đứa nhóc bị ăn hiếp chạy về méc ba mẹ.



"Còn không phải do thằng giặc lùn họ Lý kia ư! Đau chết bố rồi!"



Mấy người bọn họ không thể đánh nhau làm lớn chuyện, người trong nhà ai ai cũng dạy: làm thế nào đánh người khác đau đớn mà không gây ra thương tích.




"Đúng rồi, nhị ca còn nói trận bóng rổ lần này nhất định phải tham gia ha ha ha, thằng giặc lùn đó đang muốn đoạt giải quán quân, làm sao có thể, cơ mà có một điều kiện..."



"Điều kiện gì?"



Tôn Hạo Quảng chỉ cười to, cậu ta nhìn cô rồi cười hắc hắc, "Hỏi nhị ca tôi đi, tôi không nhớ rõha ha ha ha!"



"Nhị." Tôn Hạo Quảng xoay người, chưa kịp kêu nhị ca đã thấy vẻ mặt âm trầm của người phía sau, cậu ta rùng mình sợ hãi, khóc không ra nước mắt, teo rồi, đắc ý quá rồi!



Cậu ta vỗ đầu, dường như nghĩ đến cái gì, "Tôi quên mất, tôi còn bận việc!"



"Tôi phải đi đây!" Cậu ta nhìn Sở Dư, dáng vẻ nôn nóng bất an, tốc độ nói nhanh hơn, "Đúng rồi! Nhị ca bị thương trên người, lát nữa phiền cậu bôi thuốc dùm cậu ấy."



Dường như gấp lắm, cậu ta vừa nói xong đã phóng cái vèo.



Sở Dư chưa kịp đáp lại đã không thấy bóng dáng cậu ta đâu.



Nhớ đến cậu ta nói Cố Thần bị thương...



Cô nhíu mày, cẩn thận nhìn cậu, cuối cùng thấy vết xước nhỏ trên mặt câu, cô vươn tay kéo cậu đi. "Trong nhà có thuốc sát trùng không?"



Trên người chắc còn có vết thương, về nhà thoa thuốc vậy.



Độ ấm trong lòng bàn tay truyền đến trên da khiến cậu bình tĩnh lại.



Chàng trai ngoan ngoãn để cô kéo đi, còn uất ức nói thầm.



"Vết thương to tế mà cậu cũng không thấy..."



Cũng không hỏi xem cậu có đau không...



Tên Háo Tử chỉ biết chít chít cả ngày, có gì hay mà nghe!



Tác giả:



Tôn Hạo Quảng: Cả thế giới thiếu nợ tôi một giải Oscar!



Sau khi Tôn Hạo Quảng nghe thấy tiếng lòng của Cố tiểu gia liền quỳ xuống OS: Tôi sai rồi!



[Nhật ký mất mặt của Cố tiểu gia]



Cố tiểu gia: Nam tử hán phải khí phách một chút mới được.



..



Cố tiểu gia: qwq, Sở Tiểu Dư, đau quá đi, phải thổi "phù phù" ~~