Anh Đây Cóc Sợ Vợ

Chương 22 :

Ngày đăng: 16:34 19/04/20


Ngày hôm sau.



Khó khăn lắm mới được một ngày trời mát, gió lạnh phảng phất thổi qua cửa sổ, rèm cửa màu xanh đậm lại nghịch ngợm lướt qua đầu giường.



Người trên giường khẽ nhíu mày.



Ánh mắt có chút mệt mỏi, Cố Thần đưa tay che ánh nắng, chuyển động cơ thể, chuẩn bị nằm sấp lại rồi ngủ tiếp.



"Ừm?"



Cậu day day trán, ngồi dậy, kéo chăn ra nhìn chân mình với vẻ mặt bực bội.



"..."



Chẳng biết cổ chân được quấn lại bởi hai sợi dây từ lúc nào.



Cố Thần vừa bực vừa buồn cười.



Chiếc giường lớn vốn không có tâm điểm, cũng không biết vì sao cậu lại bị trói, bó hai chân lại như bánh chưng, cố định chặt trên giường.



Di chứng sau khi uống rượu đang từ từ kéo đến, cứ như đang có cả ngàn con ruồi bay trong đầu, không ngừng kêu vo ve vo ve, đúng là nhức đầu muốn chết.



Lúc này lại nhìn thấy một vết bầm dưới chân, thiếu niên nằm xuống lại, thứ này là do ai làm đây?



Cậu mà không dạy dỗ cho tên đó khóc ra nước mắt thì cậu sẽ chẳng phải là Cố Thần nữa!



...



Cậu nhớ rất rõ, buổi trưa hôm qua lúc bọn họ thắng trận, mọi người liền kéo cậu đi ăn mừng, Sở Tiểu Dư phải ngủ trưa, cậu cũng đành phải để cô đi.



Sau đó cậu uống nhiều quá, hình như là với... Với Háo Tử?



Không nghĩ nữa, đau đầu quá, như có cây búa đang gõ bên trong vậy, Cố Thần không kiên nhẫn được nữa đành ngồi dậy, cầm sợi dây thừng dưới chân rồi mở ra, nhìn đống dây bị ném xuống đất, mới cảm thấy dễ chịu hơn.



Và sau đó lại nằm bịch xuống giường.



Uống rượu có hại cho sức khỏe, câu này đúng là chuẩn không cần chỉnh mà.



Đã rất lâu rồi cậu chưa có cảm giác toàn thân mệt mỏi như này, năng lượng như bị rút sạch, uể oải chẳng muốn làm gì.



Haiz, nghĩ nhiều làm gì, gọi điện thoại luôn cho nhanh.



"Háo Tử," Giọng của cậu có hơi khàn, "Đứa nào buộc chân tôi lại thế?"



Tôn Hạo Quảng nhận điện thoại với vẻ mặt đầy ngơ ngác.




Trong lòng bỗng nhiên lại lặng lẽ vui mừng, là bí mật nhưng lại tồn tại.



Có thể là do các cô lớn lên cùng nhau, cô đã quen được Cố Thần chăm sóc và làm bạn với nhau, lúc trước đọc sách cô cũng đã suy nghĩ đến vấn đề này, nghĩ đến chuyện sẽ có một người khác thay thế vị trí của cô, dù lý trí biết là như vậy, nhưng trà trong miệng vẫn có ohaafn đắng chát.



Cô không có cách nào khẳng định được, vui mừng lúc này xuất hiện rốt cuộc là xuất phát từ ham muốn độc chiếm tăm tối, hay là trong đêm không có ai, cảm xúc đã nở hoa lúc nào không thể kiểm soát được. 



Càng ngày cô càng thân thiết với Cố Thần hơn, lại sợ mình dễ đưa ra những quyết định dẫn đến những kết quả không mấy tốt đẹp.



"Sở Tiểu Dư! Sao không nói gì hết vậy?" Thiếu niên đột nhiên có hơi nóng nảy.



Đột nhiên lại không nói gì cả, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì...



"Không sao." Sở Dư lấy lại tinh thần, môi cong lên, "Chỉ là không muốn về đó ngủ thôi."



"À." Thiếu niên bình tĩnh trở lại.



Cố Thần nghĩ một hồi, ngón tay lại chạm vào hoa trên bàn rồi dịch lui dịch tới, giả vờ ho một tiếng, nhìn đèn treo trên trần nhà, cơ hồ không để ý lắm nói, "Hay là, cậu sang phòng cho khách nhà tôi ngủ cũng được."



"Dù sao thì phòng cho khách cũng không có người ngủ, chỉ cần dọn dẹp một chút thì..."



Sở Dư:...



Dù tính cách có lạnh nhạt đến đâu, thì dù sao thì cô vẫn là một cô gái.



"Tiểu Cố." Cô cắt ngang, có chút xấu hổ. "Cậu im lặng đi."



"..."



Cố Thần hạ giọng xuống, nhỏ giọng hỏi, "Sao... Sao thế?"



Đột nhiên lại linh cảm có chuyện gì không hay xảy ra...



Cứu, cứu mạng! Không phải tối hôm qua cậu đã nói ngu ngốc gì đấy chứ... 



Tác giả có lời muốn nói. Ừ, không có "? "



[Nhật ký mất mặt của Cố Tiểu Gia 22]



Cố Tiểu Gia: Cậu mà không dạy dỗ cho tên đó khóc ra nước mắt thì cậu sẽ chẳng phải là Cố Thần nữa!



...



Cố Tiểu Gia: Hmm, thật ra thì Sở Thần cũng dễ nghe phết đấy.