Anh Đây Cóc Sợ Vợ
Chương 23 :
Ngày đăng: 16:34 19/04/20
"Đau quá! Phải thổi phù phù!"
"Anh muốn nói cho em một bí mật ~"
"Anh nói em biết, anh đã vẽ rất nhiều rất nhiều bức tranh về Sở Tiểu Dư ~ cô ấy không biết đâu ~"
"Ngày ấy lúc tụi mình ăn cơm, thừa dịp Sở Tiểu Dư vào phòng bếp, anh đã lén đổi hai đôi đũa với nhau ~"
"Còn nữa, hôm đó cô ấy mặc áo ngủ, anh lén chụp rất nhiều hình ~~"
A a a a a a a!
Chàng trai nằm trên giường bật dậy.
Nhìn trái ngó phải, dáng vẻ vẫn còn đang sợ hãi, nhận ra chỉ là mơ mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu thực sự muốn làm mấy chuyện ngốc nghếch như trong mơ đó, thế... thế...
Còn nắm cái gì đó... làm nũng lăn lộn nhõng nhẽo, nếu không phải là Sở Tiểu Dư thổi phù phù...
May là, may là chỉ là mơ...
Lúc cậu tỉnh dậy trời thì đã giữa trưa, bình thường không ngủ trưa đâu, nhưng hôm qua uống say, đầu cậu rất đau, mấy bữa nay lại tập thói quen ngủ trưa với Sở Dư nên dứt khoát ngủ một giấc.
—— Buổi chiều Sở Dư không bảo cậu dạy kèm cho cô.
Đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa.
Cố Thần sờ trán đầy mồ hôi lạnh, cảm thấy trên người dinh dính, cậu lắc lắc đầu để mình tỉnh táo lại.
Nhưng cậu càng không nghĩ đến thì hình ảnh trong đầu lại càng rõ ràng.
—— Chàng trai kiêu ngạo đưa một ngón tay lên, ưỡn ngực đắc ý nói, "Ha ha ha! Lúc nghe nói Sở Tiểu Dư sắp đi học cùng anh, anh liền thông phòng khách và phòng ngủ với nhau ~"
Rõ ràng là không phải mơ.
—— Thậm chí cậu cũng nhớ rõ dáng vẻ xấu hổ buồn bực của Sở Tiểu Dư lúc đó.
Nếu như, nếu như là thật thì làm sao bây giờ? Nếu không thì sao lúc trưa cậu vừa giải thích, Sở Dư liền xấu hổ cắt ngang lời cậu...
Không không không, cậu là trai chuẩn Bắc Kinh! Dù có say cũng sẽ không lăn lộn làm nũng, còn đòi ôm phù phù nữa...
Trong đầu cậu dường như có hai phe đang đánh nhau, một Cố Thần bình tĩnh nói với cậu rằng đừng phủ nhận, đó chính là tình hình tối qua của cậu, một Cố Tiểu Gia khác chống nạnh dậm chân kiểu gì cũng không chịu tin.
Cố Tiểu Gia mang dép lê, vọt vào phòng tắm, mở vòi nước tắm rửa để bình tĩnh lại.
Đừng tự dọa bản thân...
Không phải cậu từng mơ về Cổ Tiểu Dư à? Mấy giấc mơ ly kì không có ít, nhưng lần này lại rất kì quái.
Cố Thần an ủi bản thân thật lâu mới bình tĩnh lại, nhìn thiếu niên trong gương, thở dài.
Nhưng lúc vừa bước ra khỏi phòng tắm, chàng trai ngó nghiêng, ma xui quỷ khiến lại cúi đầu nhìn nhìn.
Đâu có sưng...
...
Nếu giấc mơ đó là thật, cái chỗ bị Sở Tiểu Dư đụng vào...phải sưng lên chớ...đúng không?
Vậy là, nằm mơ rồi?
Chuyển biến xảy ra vào cuối tiết thứ 3.
"Cậu đứng lên đi," Sở Dư đứng lên, nhíu mày, "Tôi muốn ra ngoài."
Lúc sáng lúc chờ cậu nên cô uống nước hơi nhiều.
Cố Thần né ngón tay đang vươn ra của cô, bắt đầu nổi cơn, trực tiếp đá ngã ghế, mũ trên trán cũng quăng ra ngoài.
Âm thanh "ầm ầm" khiến mọi người run lên.
Lén lút vẽ hình chữ thập lên ngực, cầu xin hai người đó, mau làm hòa đi.
Sở Dư giận đến bật cười, nhíu mày.
Cứ như cô là virus, đụng vào là lây bệnh vậy.
Khóe miệng nở nụ cười hờ hững, cô kéo ghế ra, mở miệng, "Cố Thần, đừng chắn..." đường.
Lúc đến trước mặt cậu, lời nói bỗng nuốt vào.
Bỗng dưng ý thức được, Cố Thần quay đầu lại, nhặt mũ lên che mặt, "Cậu...cậu...cậu nhìn cái gì?"
"..."
Sở Dư mất tự nhiên xoay người, bỗng nhiên cảm thấy gương mặt nóng bừng.
Hình như cô đã biết, sáng nay Cố Thần không đến đón mình lại còn bịt kín mít thế này là vì sao...
Nhưng có đôi khi, nếu có người thẹn thùng hơn bạn, cảm giác này cũng chầm chậm lui đi.
Vén tóc ra sau tai, bỗng Sở Dư cảm thấy buồn cười.
Cô khẽ nhếch miệng, cúi đầu nhẹ nhàng cười, rốt cục cảm thấy mất tự nhiên, không nói gì thêm, đi đến nhà vệ sinh.
Cô cười một tiếng, cả bầu không khí dường như ấm lên.
Cả lớp sôi nổi trở lại.
...
Tôn Hạo Quảng cũng thấy lúc mũ Cố Thần rớt xuống, lộ ra cái trán...
Yên lặng che mặt, đến cả trán cũng đỏ thế... đây cũng coi như là một loại năng lực.
Chỉ có Cố Thần đứng ngồi không yên, cuối cùng không nhịn được, dứt khoát ra tay với hai cái bàn.
Lúc Sở Dư quay trở về... chỉ thấy ở giữa hai bàn của cô và Cố Thần, bỗng nhiên có một đường thẳng.
—— Đường giới hạn.
Con nít còn không ngây thơ như thế.
Cô yên lặng bật cười, bỗng nhiên lấy một đống rác ở đằng góc, đẩy đến cậu.
"Tiểu Cố, vứt hộ tôi với."
Tác giả:
Cố Tiểu Gia OS: Cậu không thấy tôi không thấy tôi không thấy tôi...
Cố ngây thơ lại login.