Anh Đây Cóc Sợ Vợ

Chương 31 :

Ngày đăng: 16:34 19/04/20


“Ngốc chết được.”



Hiếm khi thấy Sở Dư không phản bác.



Rất dễ nhận ra, trong đó không hề có ý ghét bỏ, mà tràn ngập… tình yêu.



Không lâu sau đã hết tiết, mọi người lục tục quay về.



—— Rốt cục vẫn chưa học được bóng rổ.







Hôm sau là thứ bảy.



Sinh nhật của Lý Linh Linh được tổ chức vào ngày hôm đó.



Cho nên thứ sáu sau khi tan học, Sở Dư định đi mua quà sinh nhật.



“Cậu không định mua hả?” Cô nói với người đi phía sau.



Cố Thần cười khinh bỉ, “Bộ cậu thấy tôi là người rảnh rỗi mua quà cho bạn nữ à?”



Không rảnh, có lẽ là lý do được dùng nhiều nhất.



Không thèm nhắc đến mấy món quà sinh nhật cô nhận được hằng năm, Sở Dư cong môi mỉm cười, sóng mắt trong suốt, “Vậy cậu định thế nào?”



Cô cứ như là đang xem kịch vui.



Tặng quà khi đi sinh nhật là phép lịch sự cơ bản nhất.



Cố Thần cứng đờ, nhìn sang chỗ khác nhỏ giọng nói, “Hai chúng ta tặng một phần quà không phải tốt hơn sao.”



Người một nhà thì tặng một phần quà thôi chứ.



Giọng cậu hơi nhỏ nhưng Sở Dư vẫn nghe được.



Cô gái bỗng quay đầu lại, hạ tầm mắt, vành tai đỏ lên, cô nhìn về phía kệ hàng một lần nữa, giả vờ không nghe cậu nói, “Để tôi chọn giúp cậu.”







Tiệc sinh nhật của Lý Linh Linh được tổ chức tại nhà, khách mời cũng không nhiều lắm, chỉ có vài người bạn nên không cần mặc lễ phục trang trọng.



Lúc Sở Dư và Cố Thần đến, bọn họ không gọi bảo Lý Linh Linh ra đón, chắc hẳn giờ ở trong nhà cô ấy đã đủ bận rồi.



Bọn họ đưa thiệp mời cho bảo vệ xem rồi tự mình đi vào.



Sở Dư và Cố Thần đến không sớm cũng không muộn, trong phòng đã có vài người, bạn học nữ nhiều hơn nhưng cũng có vài bạn nam, bọn họ ngồi xung quanh phòng khách, Lý Linh Linh ngồi ở giữa, không biết có người nói gì mà cả đám người đều nở nụ cười.



Thoạt nhìn vô cùng vui vẻ.



Phòng rất lớn, vô cùng tráng lệ, mấy hộp quà được đặt ngăn nắp trên bàn.



Lúc bọn họ đang quan sát căn phòng, chủ nhân bữa tiệc Lý Linh Linh cũng thấy bọn họ đến.



Cô ấy đứng dậy chào.



“Cố Thiếu.”



“Sở Dư, cậu đến rồi ~”



Cô ấy chào Cố Thần xong liền nắm chặt tay Sở Dư, đôi mắt ẩn chứa ý cười.



Sở Dư đưa quà trong tay mình cho cô, “Sinh nhật vui vẻ nha Linh Linh, đây là quà của mình và Cố Thần.”



“Cám ơn nha~”



Lý Linh Linh lại cười tươi hơn, lôi kéo cô sang bên kia, người bên cạnh mỉm cười rồi dịch sang bên chừa chỗ cho hai người.



Cố Thần nhíu mày, đi đến trước mặt bạn học ngồi bên cạnh Sở Dư, “Phiền cậu…”



Chưa nói dứt câu, bạn học đó đã vỗ trán mình, cậu ta là bạn học ở lớp 6, quên mất Cố thiếu nhất định phải ngồi bên cạnh Sở Dư… thế là vội vàng nhường một chỗ thật to cho cậu.




Sở Dư thản nhiên đưa tay cho cô ấy.



“Wow, đường học của cậu dài thật!” Cô ấy nhìn một hồi, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ thốt lên.



Ngay lập tức lại hạ giọng, nhìn vẻ mặt Sở Dư nói, “Nhưng mà đường tình có nhiều rẽ quá…hơi ngắn nữa…”



Ngắn nghĩa là thời gian yêu cũng ngắn.



“Ôi chao,” Lý Linh Linh nhìn Cố Thần, khoát tay nói, “Cái này không tin được, không nên tin!”



Cố Thần cười khinh bỉ, lạnh lùng mắng một câu chửi tục, “Chuẩn cái mông!”



“Mình cũng thấy vậy…” Lý Linh Linh giận dỗi cười gượng hai tiếng rồi trốn đi mất.



Trên đường trở về.



Lúc Sở Dư đang định xuống xe.



Cố Thần bỗng nhiên gọi cô lại.



“Cậu không xem là thật đấy chứ?” Cậu hất cằm, “Có mấy đứa ngốc mới tin cái đó thôi.”



Sở Dư sửng sốt, sau đó bật cười, “Sao cậu biết nó không chuẩn chứ?”



Cô vốn không tin mà.



Cố Thần nhíu mày, “Còn phải nghĩ hả?”



“Cậu ngốc quá mà, tôi một giây không nhìn thôi là cậu gặp chuyện không may rồi, thế mà đường học lại dài như vậy, sao mà chuẩn được chứ?”



Sở Dư không biết nên cười hay nên giận, còn có một chút ngọt ngào khó hiểu.



“Đường tình cũng ngắn…” Cô nhếch khóe môi.



“Vậy là do tôi không sống lâu rồi!”



Lời này vô cùng sắc bén, đầy khí phách.



Nhưng lời vừa thốt ra, gương mặt chàng trai đỏ bừng, ánh mắt không biết phải nhìn đi đâu.



Người mà cả đời hứng trong tay cũng không đủ…



Nếu cậu sống lâu, sao lại để cô chịu ấm ức được.



Nếu cậu sống lâu, sao lại để đường tình cô lận đận được.



Cậu mà còn sống, sẽ yêu thương, dỗ dành cô…



Dù là nói bóng gió cô dĩ nhiên hiểu rõ.



Tựa như có giọt mật rót vào cõi lòng, theo máu chảy khắp toàn thân.



Bỗng có một luồng xúc động đánh ập đến, sự xao động xuất hiện từ hôm qua dường như không thể chờ đợi được thúc giục cô mở miệng.



“Tiểu Cố…” Cô mím môi.



Trong không khí tràn ngập sự ngọt ngào.



“Cái… cái gì.” Không biết sao, nhìn vào mắt cô, cậu lại cảm thấy thật khẩn trương.



Hình như, sắp có chuyện xảy ra…



Tim đập như trống vang.



Một tiếng rồi lại một tiếng.



Tác giả:



Ừ, mấy bạn đoán xem có ở bên nhau không ~