Anh Đây Cóc Sợ Vợ

Chương 32 :

Ngày đăng: 16:34 19/04/20


Sở Dư chu môi, “Có lẽ tôi…”



Tim Cố Thần đập nhanh đến nỗi nhảy lên cuống họng.



“Cũng thích…”



Ánh mắt như ngôi sao nhỏ trên trời, ngày càng rực rỡ.



“Gâu!”



Một con chó săn không biết từ đâu chui ra, nhìn về phía bọn họ rồi đột nhiên sủa to.



Lời Sở Dư còn chưa ra khỏi miệng thì đã nuốt vào lại trong bụng.



Cố Thần cứng đờ, tim đập bùm một tiếng rơi xuống đáy cốc.



Nghiêng đầu cứng ngắc, cổ như đang phát ra tiếng rắc rắc, u ám nhìn con chó kia.



HÔM NAY, NHẤT ĐỊNH, PHẢI, ĂN LẨU THỊT CHÓ!



“Gâu!”



Con chó kia bị nhìn chằm chằm liền lui về phía sau hai bước, gào một tiếng rồi xù lông lên, sủa thêm hai tiếng to hơn để dọa cậu, rồi cụp đuôi chạy cái vèo.







Trong lòng muốn bắt con chó lại rồi chém cả trăm lần, Cố Thần quay đầu lại nhìn Sở Dư, làm như không để ý, “Nãy cậu muốn nói gì thế? Nói tiếp đi.”



Sở Dư vuốt tóc, thuận tay vén tóc lui sau tai, quay đầu sang một bên, “Không có gì.”



“Chỉ muốn nói là, tôi cũng tiếp thu* ý kiến của cậu, sẽ không tin vào đường chỉ tay…”



(*Từ ‘thích’ trong tiếng Trung là hỉ hoan/xǐhuān, Sở Dư mới nói được chữ “hỉ/xǐ” thì bị ngắt lời, mà từ ‘tiếp thu’ đọc là xīqǔ nên Sở Dư nhanh chóng vòng từ ‘thích’ qua ‘tiếp thu’.)



“Không đúng!”



Tiếp thu cái gì chứ!



Thiếu niên giận dữ ngắt lời, “Rõ ràng lúc nãy cậu muốn nói gì đó chứ không phải nói cái này!”



Mi mắt Sở Dư run run, “Vậy cậu cảm thấy, tôi muốn nói cái gì?”



“Đương nhiên là cậu sẽ nói cậu thích tôi rồi!”



Thiếu niên cất cao giọng, không cho phép nghi ngờ.



Sở Dư cong khóe môi nhìn cậu, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cậu, còn kiên quyết đối mặt với cô chứ không chịu nghiêng đầu qua, phải đợi một câu trả lời.



“Cũng có thể.” Cô đột nhiên nói.



Không đợi Cố Thần cao hứng, đuôi mắt cô lại cong lên, “May mà tôi vẫn chưa nói.”



“Hả…” Mặt Cố Thần cứng đờ, “Cậu có ý gì?!”



Sở Dư cười nhẹ nói, “Tôi nói, cậu còn tìm lý do từ chối tôi, thì sẽ rắc rối to…”



Cố Thần tức giận, “Tôi làm sao mà từ…”



Cậu đợi lâu như vậy, nhận được câu trả lời vui đến mức nhảy cẫng lên cũng không quá đáng…



Còn từ chối á, là đầu cậu bị đụng vào cửa, hay là não chưa phát triển tốt?!



Đợi một chút!




“Không có.” Ngón tay như lá hẹ gấp sách lại, Sở Dư nhìn cậu, trong mắt có ý cười.



“Đương nhiên là cậu có thể tới.”



Thật ra Cố Thần cũng không để bụng đến câu trả lời này, cậu nhíu chân mày có chút ngượng ngùng, đắm chìm trong những lời lát nữa mình phải nói… Cảm xúc không thể nào kiềm chế được.



Sở Dư nhìn cậu không nói gì, nheo mắt lại cười, không quấy rầy cậu.



Hai người cùng im lặng..



Gió thu thổi nhè nhẹ, thổi nhiệt độ của người bên cạnh sang phả lên mặt, còn có thể ngửi được một cách rõ ràng, hơi thở của mình và đối phương đang hòa vào nhau.



Bầu không khí hài hòa mà yên tĩnh.



Nhưng Cố Thần càng ngồi lại càng mất tự nhiên.



Tim bắt đầu bồn chồn.



Toan mở miệng mấy lần, mà lần nào lời vừa đến cổ họng cũng nuốt vào lại.



“Tôi có một vấn đề muốn hỏi cậu.”



Cảm xúc càng để lâu lại càng nhiều, Cố Thần không chịu được, cậu nhìn chằm chằm vào một mảng rêu xanh trên bức tường phía trước, mở miệng hỏi.



Mắt Sở Dư giật giật, nghe được tiếng tim mình đập rất rõ, nhìn chăm chú chiếc váy hoa của mình, giọng nhẹ nhàng, “Vấn đề gì?”



Thiếu niên cắn răng, nói rất nhanh.



“Cậu thích…” Tôi đúng không!



Cảm giác được Sở Dư nhìn sang, Cố Thần hoảng hốt, buộc miệng thốt lên, “… Mèo hay chó?”



… Yên lặng ba giây, Cố Thần lặng lẽ cắn mình một cái.



Sau đó làm vẻ mặt đầy nghiêm túc nhìn về phía Sở Dư, cứ như vấn đề cậu muốn hỏi vốn dĩ vấn đề này.



… Một vấn đề rất nghiêm túc.



Hiếm khi thấy Sở Dư ngẩn người ra như thế, sau đó cô liền vui vẻ bật cười, cảm xúc không lý giải được ban nãy đột nhiên biến mất.



Cô nghiêm túc suy nghĩ một lát, “Chó đi.”



Thật ra thì chó hay mèo gì cô cũng thích cả.



“Sao vậy?” Cô hỏi.



Thiếu niên im lặng, đột nhiên nhỏ giọng nói, “Gâu!”



“Cái gì?” Sở Dư ngây người.



Tiểu Cố thẹn quá hóa giận, quay đầu hét to, “Gâu!”



Thấy cô không có phản ứng, cậu cất cao giọng, “Tôi mặc kệ, cậu nói thích tôi!”



Cậu căng mặt lại, trưng vẻ mặt đầy kiêu ngạo và cương quyết, “Bây giờ tôi đồng ý với cậu!”



[Nhật ký mất mặt của Cố Tiểu Gia]



Cố Tiểu Gia: Tôi còn phải nghĩ cách để từ chối cậu!



Lại là Cố Tiểu Gia: Tôi nói cái câu ngu ngốc đấy hồi nào chứ! Tôi mặc kệ! Tôi đồng ý với cậu đấy!