Anh Đây Cóc Sợ Vợ
Chương 37 :
Ngày đăng: 16:34 19/04/20
Chờ…chờ đã…
Có thể thu hồi tin nhắn được không?
Sở Dư nở nụ cười thật lâu, ngủ rồi sao lại trả lời tin nhắn của cô?
Đồ ngốc.
” —— Ngủ ngon.”
Cô đặt điện thoại xuống, khóe miệng mỉm cười, dường như trong mơ còn thấy vẻ mặt Cố Thần mở to mắt mạnh mồm bảo mình ngủ rồi.
…
Xem tin nhắn trả lời, Cố Thần chỉ muốn đập đầu, có thu hồi cũng chả được gì.
Cố Thần trằn trọc cả đêm, vì sao mỗi lần gặp Sở Dư thì cái ngáo của cậu lại bộc phát thế nhỉ…
Cuối cùng vẫn không nghĩ ra đáp án.
Sáng hôm sau, cậu nhìn người trong gương, bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ.
—— Liệu Sở Tiểu Dư có hối hận không nhỉ?
Suy nghĩ ấy cứ quanh quẩn trong đầu cậu, như có hai người đang đánh nhau ở trong đó, “sẽ” và “không sẽ” ôm nhau vật lộn, làm thế nào cũng không chịu dừng lại.
Đừng vội. Vì tình yêu mà biến thành kẻ ngốc là chuyện vô lý.
Cố Thần hất cằm, chuyện mất bình tĩnh như thế sẽ không xảy ra ở trên người cậu, nói ra cũng chả ai tin.
Thế nên, Sở Dư sẽ không hối hận đâu nhỉ…
Đúng, đừng suy nghĩ nhiều nữa…
Tự an ủi bản thân xong, chàng trai thay đồ, lấy đồ đạc rồi đi ra ngoài.
Ừ, kiểu này nhìn đẹp trai hơn này.
…
“Cậu… khụ…” Cố Thần nhìn người ngồi bên cạnh, mất tự nhiên hỏi, “Tối hôm qua ngủ ngon không?”
Ngủ có ngon không? Có thấy cậu… ngốc lắm không?
Sở Dư nhìn dáng vẻ mất tự nhiên của cậu, không trả lời chỉ mỉm cười, lấy một hộp bánh bao hình con thỏ mắt đỏ từ trong cặp ra.
“Ăn không?”
Sự chột dạ và hồi hộp vừa nãy của Cố Thần bỗng chốc tan biến.
Ngay cả một bữa ăn cũng nghĩ đến cậu, thế thì làm sao mà hối hận được chứ.
Chàng trai nhích lại gần, cố gắng kiềm chế nụ cười, vờ hỏi, “Cố ý mang đến cho tôi hả?”
Đôi mắt Sở Dư cong thành vầng trăng, “Đúng đó.”
Không biết sao mà hôm nay nhà cô lại làm bánh bao hình con thỏ, bất ngờ chính là, vừa nhìn cô liền cảm thấy con thỏ này khá giống Cố Thần.
Sẽ đỏ mắt trừng người, nhưng thực ra không có tí sát thương nào cả, khi lúng túng sẽ nhảy cẫng lên, mà hễ vuốt lông là lại ngoan ngay.
Lúc xe rẽ ngoặt, có lẽ xe lắc hơi mạnh nên người đang ngủ bên cạnh không khỏi lung lay, đầu ngã vào vai cô.
Sở Dư cảm thấy bả vai nặng nề, đầu Cố Thần đè xuống.
Mái tóc của chàng thanh niên có hơi cứng, chạm vào gáy khiến cô có cảm giác ngứa ngáy.
Sóng mũi cao chạm vào cổ cô, chỗ đó không có quần áo che đậy, tiếng hít thở nặng nề ổn định vang lên từng tiếng từng tiếng, trực tiếp phả vào da thịt của cô, âm ấm, một luồng tê dại chạy thẳng vào tim.
Gần… Gần quá rồi.
Mặt Sở Dư nóng lên, cô quay đầu nhìn cái đầu đang đặt trên vai mình, nhỏ giọng gọi thử, “Tiểu Cố?”
Hơi thở tràn đầy vị ngọt, thậm chí có thể cảm nhận được cảm xúc da thịt tiếp xúc, mềm mềm, thơm thơm, Cố Thần không nhịn được hô hấp càng thêm nặng nề, hai má bất giác đỏ bừng.
Cậu như vầy… có phải hơi xấu không?
Không ngờ… lại gần đến thế, chàng trai không nhịn được cọ cọ chóp mũi.
… Đáng… đáng sợ quá!
Tài xế run tay, cả xe lắc lư, thiếu niên đang ngủ ngồi không vững, đầu càng nghiêng về phía Sở Dư.
Sở Dư đang cúi đầu nhìn cậu, tình huống bất ngờ trở tay không kịp, đầu cậu đột nhiên nhào đến.
Đôi môi mềm mại đặt lên trán người trước mặt.
Bầu không khí chìm vào im lặng.
Cảm xúc mềm mại chợt biến mất, chàng trai nín thở.
Sở Dư nhắm chặt mắt, hai tai đỏ ừng, mặc kệ có đánh thức cậu hay không, xoay người đi.
Nhưng cảm giác đôi môi có gì đó khác thường, cô mím mím môi.
Cố Thần thở dốc, tim đập như trống bỏi, đôi mắt nhắm chặt càng chặt hơn, không có ý mở ra.
Được rồi đừng nghĩ nữa, cậu đang ngủ! Không có gì hết, cậu là bạn trai tương lai! Chuyện đó là chuyện đương nhiên!
Dấu hôn trên trán dường như đang nóng lên, tứ chi cậu như nhũn ra, giống như đang ngâm trong suối nước nóng, từng bọt nước nổi lên…
Mềm mại, dịu dàng như thế, không biết lúc chạm vào… sẽ thế nào…
Tim đập càng lúc càng vang, trong xe khá yên lặng nên càng nghe thấy rõ ràng.
Mặt Sở Dư càng lúc càng đỏ, đột nhiên cô quay trừng cậu một cái, bả vai giật giật muốn đẩy đầu cậu ra.
Cố Thần không có phản ứng, ngoại trừ gương mặt càng lúc càng đỏ ra thì đầu cứ như dán keo 502, đẩy cỡ nào cũng không đẩy ra được.
Cậu… cậu đang ngủ…
Sở Dư véo chàng trai một cái, lông mi run rẩy nhìn ra ngoài cửa sổ, phân tán sự chú ý của bản thân, hoảng hốt nhớ đến đề toán mình làm cách đây vài hôm.
Nhưng hơi thở nóng rực ấy cứ phả vào cổ cô, dường như quá nóng khiến cho da thịt chỗ ấy cũng bắt đầu đỏ lên.
Tài xế nhìn hàng ghế phía sau: …
Ha ha, không biết xấu hổ.