Anh Đây Cóc Sợ Vợ
Chương 38 :
Ngày đăng: 16:34 19/04/20
“Khụ, tới rồi à.” Chàng trai chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt mù mịt, dáng vẻ như mới vừa tỉnh ngủ.
“…Ừ.” Nếu cậu muốn giả bộ không biết, đương nhiên Sở Dư sẽ vui vẻ phối hợp.
Tài xế: …
Ha ha, có ai mới tỉnh ngủ mà mặt mày đỏ ửng như vừa nhuộm thế không? Có ai ngủ mà tim đập còn hơn tiếng trống không? Có ai ngủ mà lại giữ chặt tư thế đầu gối lên vai không?
Quan trọng là, ông chưa từng nghĩ một người hơn bốn mươi tuổi như ông mà lại bị hai đứa trẻ mười mấy tuổi này rải thức ăn cho chó!
“Tới rồi thì xuống thôi.” Thiếu niên vuốt mặt, ánh mắt né tránh cô, không biết nhìn đi đâu, “Khụ, lúc nãy ngủ ngon ghê, Sở Tiểu Dư, vai cậu có mỏi không?”
Tài xế: …
Sở Dư mở cửa xe bước xuống, “… Không sao.”
Cố Thần nói mấy câu với tài xế mới xuống xe.
…
Hai người không nắm tay nhau, dù sao đây cũng là trường học, nhưng Cố Thần không cam lòng cách quá xa.
Chàng trai im lặng đi đến gần cô gái, vai kề vai cùng nhau sóng bước.
Gió thu thoảng qua thổi rụng lá vàng của hai hàng cây bên đường, lướt qua trước mắt, khiến cảnh tượng này thêm phần đẹp đẽ.
Dọc đường đi, sự ngại ngùng trong lòng Sở Dư đã dần biến mất, thay vào đó là yên lặng thản nhiên.
Có lẽ tài xế lái xe hơi nhanh, lúc hai người tới trường vẫn chưa đến giờ vào học.
“Đây là lần đầu tiên chúng ta đến sớm như thế.”
Cố Thần lấy khăn giấy ướt ra, đã quen với việc cô lau bàn ghế, quen tay nhận giấy đi vứt.
Sở Dư bật cười, gật gật đầu.
“Tôi đi lấy nước.”
Cố Thần nghĩ đến việc gì đó, nhìn bình nước trên bục giảng chỉ còn có tí thì vỗ tay, xách thùng rác đến bên cạnh Sở Dư, “Cậu vứt vào đây là được.”
Nghe nói uống nước ấm có lợi cho sức khỏe, Sở Dư thích uống nước, hôm nay ăn bánh bao hơi khô, nước cô mang theo chắc đã hết rồi, chắc lát nữa sẽ khát.
Bình nước kia đã để mấy ngày rồi, hơn nữa lát có người vào sẽ tranh nhau uống, cậu nên đi lấy nước mới thì tốt hơn.
“Ừ.” Sở Dư gật đầu, khóe miệng cong lên.
…
Lúc Tôn Hạo Quảng vào lớp thì thấy phía trước có người vác bình nước nhẹ nhàng như cầm cuộn giấy vệ sinh.
Trông quen quen nhỉ.
“Nhị ca?”
Cố Thần không hề có ý buông tay, chơi đùa đến hết tiết, cả lớp ồn ào hẳn lên.
Sở Dư quay đầu, lẳng lặng nhìn cậu.
Dưới ánh nhìn như thế, chàng trai vốn dĩ còn ra vẻ được một lúc, ánh mắt bắt đầu tránh né, mặt đỏ bừng, rốt cục không giả vờ được nữa bèn xù lông, “Nhìn cái gì mà nhìn!”
Sở Dư cười, “Tôi đang nhìn xem có phải cậu đang vtự trát mặt mình không.”
Trát từng lớp từng lớp lên mặt, khiến da mặt cậu dày như tường thành, lúc không có ai thì không nói làm gì, trong giờ học mà cậu cũng dám.
“Trát cái gì!” Đương nhiên Cố Thần hiểu ý cô là gì, sắc mặt đỏ bừng, cậu cao giọng, “Tôi nắm tay cậu không phải là chuyện bình thường ư?”
Cậu nói rất nhanh, “Quan hệ giữa hai chúng ta là gì? Tôi là bạn trai tương lai của cậu, nắm tay cậu là chuyện đương nhiên, huống chi lúc nãy cậu hôn tôi tôi còn chưa nói nữa là!”
Cậu càng nói càng thấy mình đúng, cảm thấy mình có lý, mặt cũng không còn đỏ nữa, “Được rồi, lần này không nhớ thì tôi tha cho cậu một lần đó!”
“Lần sau nhớ kỹ mối quan hệ chúng ta là được.”
Bọn đã hôn nhau rồi, nắm tay có gì mà ngạc nhiên chứ!
Sở Dư đỡ trán bật cười.
Quên đi, sau này cậu muốn nắm cứ để cậu nắm, cũng ấm lắm mà!
…
Chờ… chờ chút, câu này chứa nhiều chi tiết quan trọng, Tôn Hạo Quảng ngừng thở, không biết phải phản ứng ra sao?
Đầu tiên khinh bỉ nhị ca đi học mà nắm tay người ta không buông, hay là kinh ngạc vì tốc độ phát triển quá nhanh của hai người…
Không… cái ngày không quan trọng.
Tôn Hạo Quảng may mắn được ngồi sau bọn họ mà sao cảm thấy đau tim quá.
Mắt cá chết nhìn nhị ca, quan trọng là…
Hôm qua nhị ca kiêu ngạo đến tận trời… là do được làm BẠN TRAI TƯƠNG LAI?
Chưa được lên chính thức ư!
Cậu ta chỉ muốn nắm cổ Cố Thần mà lắc, hỏi cậu, tiền đồ của anh đâu, ở đâu hả?
Có tiền đồ xíu đi được không?
Tôn Hạo Quảng che mắt, không đành lòng nhìn tiếp, một chút tiền đồ thôi… cũng được mà!
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Cố kiêu ngạo: Tiền đồ là cái gì? Cậu có tiền đồ, vậy cậu có vợ không?
_________________