Anh Đây Cóc Sợ Vợ
Chương 39 :
Ngày đăng: 16:34 19/04/20
A! Thi xong rồi!” Cuối cùng những ngày tăm tối cũng đã qua, học sinh như đàn ong vỡ tổ tràn ra khỏi cổng trường, ai nấy đều mang vẻ mặt phấn khởi.
Sở Dư và Cố Thần sánh vai bước đi dưới bóng cây, học sinh tốp năm tốp ba đi ngang qua.
“Ngày mai không học à?”
Cố Thần mở miệng.
Sao nghe giọng cậu chứa đầy hờn tủi vậy.
Mấy hôm trước vì sắp phải thi, Sở Dư chưa nắm chắc cơ bản nên phải vội vàng tập trung ôn thi.
Cố Thần không ngốc như lúc cậu ở trước mặt Sở Dư, đương nhiên sẽ không khiến cô mất tập trung, làm chậm trễ việc học, ngược lại, lúc nào cậu cũng ở bên cạnh giúp đỡ cô ôn tập.
Nhưng cậu vẫn cảm thấy bực bội, nắm tay cô đùa một chút cũng không thu hút được sự chú ý của cô.
—— Tình địch của cậu chắc chắn là việc học rồi.
Mai đã là thứ bảy, nếu mà học nữa chắc cậu tức chết.
“…Ừ.”
Sở Dư nhìn dáng vẻ tức tối của cậu, cười gật đầu.
Bấy giờ cậu mới thấy vui vẻ hơn xíu.
“Vậy ngày mai cậu ở nhà chẳng phải chán lắm sao?” Cậu nhìn sang, vờ như không thèm để ý, “Thôi, mai tôi dẫn cậu ra ngoài chơi vậy.”
Thuận tiện hẹn hò luôn.
“Đi đâu?” Sở Dư hỏi.
“Đi…” Cố Thần ho một tiếng, “Dù…dù sao cậu cứ đi theo tôi là được.”
Cậu có đem cô đi bán đâu mà lo.
…
Nửa đêm.
Ánh trăng sáng xuyên qua từ khe cửa.
“Bộ này hơi chín chắn thì phải?”
Chàng trai mặc vest đứng trước gương xoay qua xoay lại, cứ cảm thấy sai sai chỗ nào.
Cậu đã thử hết mấy bộ đồ, từ kiểu thể thao đến style bình thường hay trưởng thành đều thử đủ, nhưng thử bộ nào cũng không thấy đẹp.
Cậu không nhịn được đăng lên Wechat, “Mấy người nói xem, đi hẹn hò thì nên mặc đồ gì?”
Gõ chữ xong rồi mới nhớ ra danh sách bạn bè có Sở Tiểu Dư, bèn yên lặng xóa chữ “hẹn hò” gõ lại thành “đi ra ngoài.”
Có vài người là cú đêm, giờ này vẫn chưa ngủ.
Trần Thuật trả lời đầu tiên, “Anh Cố mặc gì cũng đẹp, nhưng mà ra ngoài thôi mà, mặc đại là được.”
Cố Thần “Tôi với cậu khác nhau, ra ngoài sao mặc đại được?”
… Câu này khiến cậu ta nhớ đến cảnh tượng khoe khoang vào tối mấy hôm trước, đột nhiên hiểu ra “đi ra ngoài” của Cố Thần có ý gì.
Trần Thuật, “… Không sao, cô ấy thích cậu như thế, cậu mặc gì cô ấy cũng thấy đẹp thôi.”
Tôn Hạo Quảng lẳng lặng nhìn trộm, Trần Thuật bị ngốc đấy à?
Thế mà lại tin Sở Dư có thể…
Tôn Hạo Quảng đỡ trán, mặc gì cũng thấy đẹp, là cảm giác của nhị ca đối với Sở Dư thì có.
Tôn Hạo Quảng bình luận, “Không cần mặc nghiêm chỉnh quá, nếu không sẽ bị gò bó, cũng không thể quá thoải mái, Nhị ca…”
Cố Thần vừa đọc liền thông suốt, cởi bộ vest ra rồi tìm bộ đồ lần trước Sở Dư mua cho cậu.
Bộ này đi.
Nói không chừng có thể nhắc cô, cậu chỉ có một bộ đồ, mua thêm cho cậu một bộ nữa… cũng được, cậu không từ chối đâu.
Cố Thần nhìn đồng hồ, đặt báo thức, lên giường nằm rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Còn 6 tiếng nữa là qua ngày mai rồi, rủi sáng mai cậu không dậy nổi thì sao?
—— Lát nữa Sở Tiểu Dư nhào đến, rủi như mặt cô ấy đụng vào dây kéo thì sao? Thôi cứ nhào vào lòng cậu đi, khụ, ngực cậu ấm lắm, ấm áp nên không sợ ma nữa.
Lúc nữ chính đang soi gương.
Bỗng nhiên hét lên “A a a a a!” tiếng hét chói tai vang lên trong phòng.
Mấy cô gái phía trước bất ngờ thét chói tai, tiếng bạn trai ngồi kế bên an ủi vang lên.
Sở Tiểu Dư bên cạnh cậu lại không có phải ứng gì, còn nở nụ cười, Cố Thần hít vào một hơi, đừng nóng, chưa tới cảnh ** mà.
Cậu động đậy, sửa lại tư thế ngồi, ưỡn lưng lên.
—— Tư thế này lát nữa Sở Tiểu Dư nhào vào sẽ dễ hơn.
Rất nhanh, rất nhanh, Cố Thần nhìn màn hình, cậu vừa mới tra thử, đoạn ** của phim này sẽ xuất hiện vào mấy phút nữa, nghe nói là cảnh đáng sợ nhất, tất cả bạn nữ sẽ nhào vào lòng bạn trai.
Cố Thần chuẩn bị tư thế, kéo áo ra, im lặng dang hai tay.
Đến đây nào —-
“A!!”
Trong phòng chiếu phim vang lên tiếng thét chói tai của mấy bạn nữ.
…
Cố Thần chờ ba giây, vẫn không thấy ai nhào tới.
… Sao lại thế này?!
“Ngoan, đừng sợ…”
“Ưm…” Phía trước vang lên tiếng hôn nhau, trên màn hình chiếu gì chắc bây giờ chả ai thèm quan tâm nữa.
Chàng trai không nhịn được nhìn sang người bên cạnh.
Cố Thần phát hiện người ngồi cạnh đang chậm rãi nhai bắp rang, cậu há miệng thở dốc, giọng nói hơi kỳ quá, “Sở Tiểu Dư, cậu, cậu có sợ không?”
Sở Dư mỗi lần làm gì cũng đều chăm chú, nghe thế cũng không chú ý chỉ lắc đầu trả lời, “Không.”
“… À.”
Cố Thần yên lặng thả hai tay xuống.
***
Nhân viên bán vé cảm thấy thật kỳ lạ.
Rõ ràng cùng một bộ phim, nhưng người bước ra đều có tâm trạng khác nhau. Mấy đôi tình nhân lục tục bước ra, không khí vô cùng ngọt ngào, vẻ mặt nhà trai đều bừng sáng hẳn lên.
Duy chỉ có một đôi cuối cùng, trai xinh gái đẹp, không phải tình cảm giữa bọn họ không tốt, chỉ nhìn không khí quanh họ thôi cũng biết tình cảm rất tốt, nhưng vấn đề ở đây là, rõ ràng tình cảm rất tốt, nhưng lúc chàng trai bước ra, mặt mày méo xệch, còn hơi uể oải.
Quái… Nhân viên bán vé yên lặng cúi đầu.
… Không lẽ anh chàng kia sợ ma? Không đem lại cảm giác an toàn cho bạn gái?
“Sao vậy?” Sở Dư thấy cậu dừng bước nên hỏi.
“Không có gì.” Cố Thần nhìn chằm chằm mấy cặp đôi đằng trước, cảm thấy ghen tị, sai ở đâu vậy hả, vì sao cậu không được như thế chứ!
Nhìn theo ánh mắt của cậu, Sở Dư liền hiểu ra.
Xem phim kinh dị… hình như không phải xem phim thật…
Cô dời mắt, nhìn xuống sàn nhà.
Cố Thần suy nghĩ một lát, lại kéo cô đi sang bên cạnh, hất cằm đầy kiêu căng, “Cậu thấy bộ phim kinh dị này hay không?”
Cậu liếc nhìn cô, nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, nói nhanh, “Cũng không tệ lắm nhỉ.”
“Tôi nhớ bộ phim lúc nãy còn kinh dị hơn phim này, chúng ta lại xem thử đi.”
Đàn ông gặp quỷ rồi!
Cô không sợ thì thôi, cậu sợ là được!
Tác giả có lời muốn nói, Cố Tiểu Gia OS: Tôi sợ! Cần lắm một cái ôm ấm áp!