Anh Đây Cóc Sợ Vợ

Chương 41 :

Ngày đăng: 16:34 19/04/20


Chiếp chiếp chiếp…



Có thể nào thích hợp hơn nữa chứ…



Mặt Sở Dư bỗng đỏ ửng lên, cô dừng bước, cuối cùng cũng đã hiểu ý Cố Thần là gì rồi, nhưng sau đó Sở Dư lại mím môi ngại ngùng cười.



“Không cần đâu, đầu cậu cũng chẳng có sâu.”



“Không đâu, cậu…” Tiếp tục đi…



Lời định nói cứ mắc trong cổ Cố Thần.



Nếu cậu để cô tiếp tục, không phải là đang thừa nhận trong đầu mình có sâu ư?



Cậu chỉ đứng đơ một chốc mà Sở Dư đã đi vượt cậu một đoạn, có vẻ như không muốn quay đầu lại.



Cố Thần vội vàng cất bước đuổi theo.



Vừa đi cậu vừa len lét nhìn người bên cạnh, giận rồi hả? Đâu giống đâu, gương mặt trắng trẻo mũm mĩm kia đang ửng hồng, khóe miệng cong lên nở nụ cười, chỉ có ánh mắt là hơi…



Xấu hổ ư?



À, hóa ra là thẹn thùng đây mà.



Sau khi cậu chàng nhận ra thì giật mình, chẳng rõ tại sao trong lòng lại tràn ngập ngọt ngào, từng tầng bóng hồng bắt đầu dâng trào.



Cô đang ngại ngùng!



Hóa ra Sở Tiểu Dư ngại ngùng vì cậu đó nha!



Cố Thần càng nghĩ thì nụ cười trên mặt càng tươi rói, ánh mắt như bừng sáng như thắp đầy ánh lửa, rực rỡ vô cùng.



Chàng trai bước đến lại gần người bên cạnh, cụp mắt tìm tay của Sở Dư, rồi mặt dày tách tay cô ra đan tay mình vào.



Hàng mi Sở Dư run run, cô cựa tay ea nhưng không được, thế là cũng đành thôi.



Cố Thần nhìn chằm chằm gò má của cô, mặt mũi hớn hở.



—— Sở Tiểu Dư lúc xấu hổ trông cũng thực đáng yêu!



Đúng lúc này, Sở Dư đột nhiên kéo tay cậu.



“Cậu nghĩ gì thế? Không biết nhìn đường hả?”



Xấu hổ ngại ngùng gì đều biến mất sạch, cô vừa buồn cười vừa tức giận.



“Đang nghĩ xem có phải cậu đang xấu hổ…” Cố Thần bật thốt, vừa nói xong mới hoàn hồn, lo lắng ho một tiếng, “Đừng giận đừng giận mà.”



Cái bệnh chỉ cần Sở Tiểu Dư hỏi là cậu trả lời ngay này… không biết khi nào mới trị dứt đây?



Chàng trai mất tự nhiên quay đầu sang chỗ khác không nhìn cô nữa, trước mắt bỗng chốc tối sầm.



“…”



Cố Thần ngửa đầu nhìn cột nhà bằng đá sừng sững trước mắt, sang trọng, xinh đẹp, chói mắt…Nhưng không thể làm nó biến mất, mũi chân của cậu chỉ cách cây cột có chút xíu, đi thêm một bước nữa thôi là có thể tông vào ngay.



Hay lắm.



Đã vậy cứ hết lần này tới lần khác xảy ra ở trước mặt Sở Tiểu Dư!




Sao cô ấy vẫn còn nhớ dai thế?



Đàn ông, dù trưởng thành hay vẫn còn vị thành niên, đều có suy nghĩ muốn biểu hiện rất mãnh liệt, không bao giờ làm chuyện ngu ngốc trước mặt người mình thích.



Tiếng bước chân của cậu càng thêm nặng nề.



“Tiểu Cố à ~” Sở Dư lại kêu cậu, giọng nói tràn ngập ý cười, “Cậu phải nhìn đường cho kỹ đó.”



Cô chưa nói câu sau nhưng hai người đều biết rõ, nhìn đường cho kỹ, coi chừng lại đâm đầu vào cột.



Mặt Cố Thần lại nóng bừng, cậu nhắm mắt lại.



“Tiểu Cố…” Cậu càng không để ý tới cô, càng mất tự nhiên thì Sở Dư lại càng buồn cười, “Muốn đi đâu đây? Chỗ này vắng hoe, chúng ta có đi đúng đường không vậy?”



Cơn đùa dai bình thường bị sự dịu dàng che lấp, dường như chỉ khi ở bên Cố Thần thì vẻ mặt này của cô mới xuất hiện.



Cố Thần dừng bước, càng lúc cậu càng xấu hổ, cảm xúc như đã đến đỉnh điểm, một giây sau sẽ bùng nổ.



Sở Dư lắc lắc tay cậu, cười híp cả mắt, “Sao, đi nhầm thật hả?”



Cố Thần hít một hơi thật sâu, mọi cảm xúc như dồn vào một chỗ, gương mặt nóng đến muốn nổ tung, bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ, không sao ngăn lại được.



—— Che miệng cô lại, không cho cô nói nữa…



“Nếu không thì, tôi dắt cậu đi nhé…”



Cố Thần đột nhiên quay đầu, cao giọng nói, “Không cho nói nữa!”



Âm thanh vang vọng trong góc, giữa hàng chân mày viết đầy xấu hổ và kiềm chế.



Sở Dư cong khoé mắt, nở nụ cười dịu dàng, “Được.”



Cô cười khẽ, “Tôi chỉ nhắc cậu, nơi này quá vắng vẻ, e là…” không ra được.



Mọi âm thanh bỗng dưng biến mất.



Trong đầu như có một dây cung bị đút, đôi tay chàng trai bỗng dùng sức, ấn người đang lảo đảo không vững kia vào lòng mình, lồng ngực nhấp nhô, cậu thở hổn hên nói, “Đã bảo là không được nói nữa mà!”



Cậu xoay người, đặt cô lên tường, đôi mắt đỏ lên, dùng tay đè chặt môi cô, “Cậu còn nói.”



Sở Dư hoảng hốt, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, cô còn chưa kịp phản ứng thì đã thành như thế này rồi.



—— Lưng tựa vào tường, chàng trai trước mặt nắm chặt eo cô đè cô vào tường, tay còn lại đi môi cô, miệng thì lẩm bẩm gì đó.



Nhưng gần quá, gần quá đi.



Dù…dù không có… thật thì…



Hơi thở của cậu bao phủ cô như tràn ngập cả góc nhỏ hẻo lánh này, hơi thở của cậu chiếm trọn cả không gian, như muốn khắc lên ký hiệu của riêng cậu.



Gương mặt Sở Dư nóng bừng.



Cô quay đầu, lắc lắc tay cậu, “Cậu thả tôi ra trước đã.”



Tác giả có lời muốn nói:



Cố Nhị: không thả được!