Anh Đây Cóc Sợ Vợ

Chương 42 :

Ngày đăng: 16:34 19/04/20


Gương mặt Sở Dư bỗng chốc trở nên đỏ bừng.



Cô quay đầu sang chỗ khác, đẩy tay cậu ra, “Cậu buông tôi ra trước đã.”







Cố Thần ngơ ngác, hơi thở nóng hổi phả vào lòng bàn tay của cậu, đầu lưỡi mềm mại chạm vào, cậu có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác vừa ấm nóng vừa mềm mại kia.



Cơn giận vừa bùng lên lúc nãy…



Toàn bộ chuyển thành một cơn nóng khác.



Chàng trai đứng im một chỗ nhìn chằm chằm bàn tay mình, tựa như có thể nhìn xuyên qua nó trông thấy được cánh môi hồng phấn bên dưới, hàm răng trắng như sứ, đầu lưỡi xinh đẹp thỉnh thoảng lại lộ ra…



Một cảm xúc nào đó càng để lâu lại càng dâng cao.



—— Sở Dư vẫn không hề biết.



Cô chỉ cảm thấy cánh tay đặt bên eo mình ngày càng siết chặt, cơ thể hai người dựa sát vào nhau, thậm chí còn có thể cảm nhận được đường cong cơ thể.



Thân mật quá rồi…



Nhịp tim của người trước mặt càng lúc càng nhanh, hơi thở…càng ngày càng nặng nề, dường như còn mang theo ý định “xâm chiếm”.



Nơi bị cậu nhìn trở nên nóng như lửa đốt, cảm giác tê dại bỗng chốc lan ra.



Hàng mi Sở Dư run rẩy, thầm nghĩ phải cách xa ra một chút.



Một tay cô kéo cái tay đang đặt trên môi mình ra, tay kia đẩy ngực người trước mặt, quay đầu sang chỗ khác, âm thanh nhè nhẹ, “Buông ra…”



Sức lực yếu hơn dự đoán.



Cố Thần thuận tay để cô kéo xuống, bàn tay đặt trên môi cô dần buông ra, nhận cơ hội trượt đến lòng bàn tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, sau đó đè cô lên tường.



Không có gì cản trở tầm mắt cậu nữa.



Làn da Sở Dư rất mịn màng, ngón tay của cậu để lại vài dấu ấn màu đỏ trên đó, lộ ra làn da trắng nõn, xinh đẹp đến mê người.



“Không muốn buông…” Thần trí mơ hồ, cậu thấp giọng lẩm bẩm.



Cánh tay cậu càng ôm chặt hơn, bàn tay đặt ở eo cô như muốn nhấc bổng cô lên, ánh mắt nhìn chăm chăm vào đôi môi của Sở Dư, giọng nói như phát ra từ đáy lòng.



“Tôi không muốn buông…”



Không muốn buông cô ra.



Chỉ muốn ôm cô như thế.



Cái ôm càng thêm chặt hơn.



Chặt đến nỗi, có thể khảm cô vào trong cơ thể mình…



—— Thình thịch, thình thịch, thình thịch…Nhịp tim càng lúc càng nhanh, trong góc nhỏ mờ tối, không khí dường như cũng dừng lại, bầu không khí khác thường ngày một tăng cao…



Đôi môi dường như bị ánh mắt kia đốt cháy.




—— Bầu không khí bắt đầu thay đổi.



Cô vuốt tóc cậu, “Sợ cái gì?”



Lúc nãy còn gan thế mà.



Cố Thần ôm chặt hơn, lẩm bẩm với cô, “Cậu đừng mặc kệ tôi mà…”



Cố Thần ôm cô vào lòng, cậu cảm thấy trái tim trống rỗng của mình như được lấp đầy, lúc này đây, gương mặt cậu dịu dàng hẳn đi, không hề có sự tức giận, cũng không hề ngạo mạn, kiêu căng như trước.



Giống một chú mèo kiêu ngạo, sau khi thu hút được sự chú ý của ‘con sen’ thì bắt đầu dính người làm nũng.



Dáng vẻ này… có giận mấy cũng xìu xuống hết.







Sở Dư nhếch môi, hai mắt cong lên như vầng trăng khuyết, “À.”



“Chỉ à thôi hả.” Chàng trai nhạy cảm nhận ra ý cười của cô, giọng nói vui vẻ hẳn.



“Tức quá mà…” Cậu hừ một tiếng, nhưng đầu lại càng chôn chặt hơn, chóp mũi cọ cọ lên cô, “Có phải trên màn hình lại có ma xuất hiện hay không?”



Cậu ôm cô chặt hơn, “Tôi sợ, cậu ôm tôi đi.”



“Cậu ôm tôi một cái tôi sẽ không giận nữa…”



Sở Dư vuốt tóc cậu, chậm rãi nở nụ cười, “Vậy cậu cứ tiếp tục giận đi.”



Nhưng cô vẫn dung túng hành động thân mật của cậu.



“Này!” Chàng trai không vui, lại bắt đầu lẩm bẩm, “Sở Tiểu Dư, cậu còn có lương tâm không hả ~”



“Không có…” Giọng cô vô cùng nhẹ nhàng nhưng lại không hề do dự.



“…”



Cố Thần hừ một tiếng, chóp mũi lại cọ lên làn da mịn màng kia, giả vờ không nghe thấy lời cô nói, tự mình lẩm bẩm, “Nhà nước đã phát cho cậu một người bạn trai đẹp trai thế này, cậu phải biết quý trọng có biết không hả?”



Phải tốt với cậu, không được làm cậu tức giận, không được để cậu sợ hãi… Lúc cậu sợ, phải dỗ dành ôm hôn.



“A, thế à…” Sở Dư mím môi, dịu dàng nói, “Nhà nước phát rồi có thu hồi được không?”



“Đương nhiên là không!” Cậu dứt khoát, không cho phép vãn hồi.



“Nhà nước nói, hàng đã phát miễn trả lại.” Cố Thần hừ một tiếng, “Cậu có biết quá trình đổi hàng phiền phức lắm không? Phải biết thông cảm cho nhà nước chứ.”



Một khi đã phát ra thì chính là chuyện cả đời, đến khi tuổi thọ của hàng hóa kết thúc mới có thể trả lại.



“Tiếc quá…” Sở Dư nói mang theo chút tiếc nuối, đôi mắt cô cong cong, “Tôi lại không muốn ký nhận món hàng này…”



“Sao cậu lại như thế…” Chàng trai bỗng dưng cắn cô một cái, buồn buồn đáp lại, “Cậu đã mở ra dùng rồi, không khen thì thôi đi, giờ còn muốn trả hàng nữa!”



“Cậu đây là đùa giỡn lưu manh đấy có biết không hả?”