Anh Đây Cóc Sợ Vợ

Chương 43 :

Ngày đăng: 16:34 19/04/20


“Ai giở trò lưu manh hả?”



“Là cậu đó.” Hơi thở cậu phả vào cổ cô, khó chịu đáp, “Cậu còn không chịu thừa nhận ~”



Mấy người trong rạp chiếu phim chậm rãi rời đi, Sở Dư đẩy chàng trai đang bám người ra. Cố Thần như một chú cún con mở to mắt nhìn cô, cô mím môi đưa tay ra, “Ừ, tôi không thừa nhận đó, cậu có đi không đây?”



Bàn tay to lớn nhanh chóng nắm lấy tay cô, không hề do dự đứng dậy, “Đi!!”



Cậu còn có thể làm gì nữa?



Trong lối đi, khóe môi Sở Dư chậm rãi cong lên.



Rất nhạt nhưng lại đầy ngọt ngào.







Thời gian nhẹ nhàng trôi qua.



Tôn Hạo Quảng ngẩng đầu nhìn trời, trông thấy nhị ca nhà mình hấp tấp đi sau lưng Sở Dư, có lẽ đã quên Tôn Hạo Quảng ở bờ hồ Đại Minh năm nào rồi*, dáng vẻ ngoan ngoãn về nhà.



(*Từng có một thời, câu hỏi “Còn nhớ người bên bờ hồ Đại Minh năm xưa hay không?” trở thành “câu cửa miệng” của dân mạng Trung Quốc, ám chỉ việc quên mất người nào đó.)



“Nhị ca…” Cậu gọi Cố Thần với trái tim tan nát.



Người đằng trước chỉ nhìn chăm chú cô nàng bên cạnh, phấn chấn thì thầm gì đó, hoàn toàn không nghe thấy có người gọi phía sau.



“…”



“Nhị ca…” Cậu gọi lần nữa.



Nhị ca của cậu đang len lén nhìn xung quanh, sau đó hôn một cái lên mặt Sở Dư, động tác vô cùng… nhanh gọn lẹ.



“…” Cạn lời.



Cậu cảm thấy mình luôn chịu nhiều tổn thương mà sống đến tận bây giờ…  là một chuyện không thể tưởng tượng nổi.



Sau khi bị tổn thương hai lần, Tôn Hạo Quảng ôm ngực khôi phục lại sinh lực.



Sinh lực khôi phục quá chậm, cậu nhìn chằm chằm hai người trước mặt, sinh lực vất vả lắm mới hồi phục được lại vì cái nhìn thoáng qua đám bong bóng hường phấn kia làm cho tổn thương lần nữa.



Thấy hai người bọn họ chuẩn bị lên xe, Tôn Hạo Quảng hít một hơi thật sâu rồi hét to, “Nhị ca.”



Mấy bạn học đi chậm phía sau nghe thấy thế thì đồng loạt quay đầu lại.



Duy chỉ có cái người nên quay đầu lại kia vẫn không chịu quay lại.



“…Gì?”



Chàng trai quay lại, trách một câu, “Cậu làm điếc tai tôi đấy.”



… Nói dối mà không chớp mắt kìa!



Tai bị hét điếc mà vẫn không nghe thấy cậu gọi.



Tôn Hạo Quảnq nhìn cậu, cậu giả vờ không nhìn thấy Sở Dư đẩy cậu.
Đẩy cửa bước vào, không khí mát mẻ từ máy điều hòa phả vào mặt.



“Cậu muốn mua gì?” Sở Dư mỉm cười hỏi cậu.



Cố Thần bị tịt lời, lát sau mới phản ứng lại, kiêu căng đáp, “Bí mật, không nói cho cậu biết.”



Sở Dư chậm rãi nói, “Sở dĩ bí mật là bí mật, là vì bất cứ ai cũng không biết.”



Cô đảo mắt nhìn anh, ánh mắt trong trẻo, “Cậu thấy sao?”



Cô cắn chữ theo vần, chỉ là lần này cố ý nhấn mạnh từ “bất cứ”.



Cố Thần cứng đờ người, gương mặt đỏ bừng, bất cứ người nào… bao gồm cả cậu.



Nhưng chỉ một lát, mặt dày lại trở về, thậm chí còn nghiêm túc gật đầu đồng ý mà không có chút gì gọi là chột dạ, “Cậu nói không sai.”



Thậm chí lén hôn trộn cô một cái, hùng hồn đáp, “Thật tuyệt!”



Sở Dư dừng lại, mặt ửng hồng, đưa tay xoa xoa gương mặt mình, làm bộ ghét bỏ, “Người không biết xấu hổ, vô địch thiên hạ.”



Kể từ ngày xem phim về, Cố Thần bắt đầu say mê mấy hành động nho nhỏ này, chốc chốc lại hôn “chụt” một cái lên mặt cô.



Đang ăn cơm, không biết nghĩ gì lại sáp tới hôn một cái, rồi quay lại khẩy khẩy chén cơm của mình; đang đi trên đường, thừa dịp không có người để ý lại sáp vào lén hôn một cái; thậm chí lúc lên lớp không thể hôn mặt thì lại thừa dịp cô không chú ý cầm tay cô hôn một chút…



Cố Thần khẽ ho, hai tai đỏ bừng, lại hôn “chụt” một cái, “… Cậu nói đúng đó.”



“…” Sở Dư cũng đã dần quen với việc này.



Trong trung tâm người đến kẻ đi, có vài người nhìn sang, ánh mắt đầy khiển trách: Thời thế thay đổi, trước mặt mọi người mà ngược chó độc thân là hành vi không có đạo đức.



Cô lấy tay che miệng Cố Thần lại, trừng mắt liếc cậu, “Đi mau!”



Chàng trai liếm liếm khóe môi, mặt mày vui vẻ đi theo sau.



Sở Dư kéo cậu đi vào thang máy, ấn tầng cao nhất, đồ càng ở trên cao thì giá tiền càng mắc.



Cố Thần không cam lòng, “Đừng mua đồ tốt cho cậu ta, phí tiền lắm…”



Đúng là… anh em tốt.



“Ting”… Thang máy dừng lại, người bước ra quay đầu lại nhìn hai người bọn họ.



Chàng trai kia… Miệng vẫn không dừng, cứ thì thầm kinh nghiệm tiết kiệm tiền, mục đích chính là, đừng mua đồ tốt quá…



Sở Dư chỉ khẽ cười mà không nói lời nào.



Đến khi hai người dừng chân lại, Cố Thần ngẩng đầu nhìn bảng hiệu, —— Thế giới tình nhân.



Những lời chưa nói xong đều bị nghẹn lại.



Hồi lâu sau, ý cười bên khóe môi ngày càng lớn, ánh mắt bừng sáng như ánh mặt trời, sáng như muốn thiêu đốt lòng người, cậu lầm bầm nói, “Cậu ỷ vào việc tôi thích cậu đây mà…”



Cho nên mới thích trêu chọc cậu thế này!