Anh Đây Cóc Sợ Vợ
Chương 48 :
Ngày đăng: 16:34 19/04/20
—— Sao trên đời này lại có sinh vật gọi là anh vợ thế nhỉ?!!
Pháp Hải của Lôi Phong tháp* cũng chẳng có pháp lực cao thâm bằng anh!
(*Pháp Hải hòa thượng là nhân vật trong Bạch Xà truyện.)
***
“Được rồi, lát nữa chuông reo thì mấy em có thể ra về. Đi đường cẩn thận nhé. Chúc các em có một kỳ nghỉ lễ vui vẻ!”
“Yeah!”
Bạn học vỗ bàn hoan hô nhảy nhót, ngay cả một xấp đề thi đặt trên bàn cũng không hề ảnh hưởng tâm trạng của bọn họ.
Chỉ còn có mấy phút thôi nên giáo viên cũng không cần nghiêm khắc la mắng. Cô chỉ lắc đầu rồi thu dọn đồ đạc của mình.
Học sinh vừa dọn đồ trên bàn, vừa vui vẻ lên kế hoạch vào lễ Quốc khánh của mình.
Giọng một bạn học nam vang lên từ phía sau, cậu ta nói bạn gái bắt mình đi mua sắm cùng. Sau đó cậu ta lại phàn nàn bảo đi mua sắm với bạn gái đúng là ác mộng. Vừa nhìn thấy quần áo là sức chiến đấu của cô ấy lại tăng lên, mà mình thì vừa chán vừa mệt…
Cây bút trong tay Cố Thần vang lên tiếng “Răng rắc”, cậu càng nghe càng nghiến răng…
—— Mẹ nó, loại đàn ông này giữ lại làm gì cho mệt? Định về nhà ăn Tết chắc? Tranh thủ đá ngay còn kịp!
Còn cậu lại muốn ra ngoài với bạn gái đây này! Có thể sao? Có thể sao!
Có cơ hội còn không biết quý trọng!
Lúc đứng dậy ra về, Cố Thần nhìn một xấp đề thi trên bàn Sở Dư.
… Tâm trạng của cậu bỗng dưng tốt lên, lát nữa cậu đem xấp bài thi này qua cho Sở Dư. Chuyện học là quan trọng nhất, không được chậm trễ.
Thấy vẻ mặt cậu tốt hơn, Tôn Hạo Quảng sờ sờ cái mũi đi lại, không hỏi đã xảy ra chuyện gì, chỉ nói, “Nhị ca, Quốc Khánh được nghỉ bảy ngày, chúng ta đi đâu chơi đây. Gần đây Tiền Độ phát hiện được một đấu trường trên biển thú vị lắm, đến xem nhé?”
“Không đi.” Cố Thần từ chối ngay, “Sở Tiểu Dư không đi được…”
Nghĩ đến cái gì, cậu nói, “Đồ ở đấu trường mắc lắm, tôi không có tiền.”
Cậu hất cằm, hơn nữa, Sở Tiểu Dư không rời xa cậu được, thời gian rảnh cậu phải ở nhà chơi với Sở Tiểu Dư, tiện thể giảng bài cho cô luôn.
Vẻ mặt Tôn Hạo Quảng không thể diễn tả được, anh tưởng anh chuyển chủ đề là em không hiểu anh đang nói gì chắc?
Hơn nữa… anh em bọn họ nói ai không có tiền thì được chứ Cố Thần thì không. Tuy khả năng quản lý của Cố Thần không hẳn là thần sầu, nhưng ánh mắt đầu tư rất đặc biệt. Tiền của anh em bọn họ đều là nhờ đi theo Cố Thần mà có.
Nói tới nói lui cũng chỉ là nhớ nhà mà thôi.
Tôn Hạo Quảng nhìn bóng Cố Thần đã khuất xa, gọi điện trả lời, “Anh Cố của cậu không đi.”
Không biết bên kia nói gì mà Tôn Hạo Quảng không đổi sắc mặt mắng một câu.
“Mợ nó còn dám nói tôi? Anh Cố của cậu có bệnh đấy. Bệnh sợ vợ phải về nhà, không cứu nổi đâu!”
**
Phía bên này.
Cố Thần cầm xấp đề thi như cầm kim bài miễn tử đi qua nhà Sở Dư.
Lát nữa, nếu mà anh vợ hỏi cậu đến làm gì, cậu sẽ đưa bài thi ra ngay. Sau đó cậu sẽ nói lại cho Sở Dư biết những điểm cần lưu ý mà giáo viên đã nói qua.
Giáo viên đã nói gì nhỉ…
Cố Thần cứng đờ người, sau đó lại hất cằm lên, cái đó không quan trọng.
Sở Dư lẳng lặng nghe chàng trai nói không ngừng, đôi mắt cong lên như hai vầng trăng.
…
Hai người nói chuyện một hồi, trời bắt đầu tối dần, Sở Dư đẩy Cố Thần, “Được rồi, cậu về đi ~”
Cố Thần dừng lại một chút, hừ một tiếng, khó chịu nói, “Không muốn đi.”
Ngày mai anh vợ không có ngủ nữa, nói chuyện với cô còn khó chứ nói chi là ôm ôm.
Sở Dư buồn cười, “Anh hai mình sắp dậy rồi.”
Anh hai lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, cô thấy anh sắp dậy đến nơi rồi.
“Giờ mới có mấy giờ đâu!” Cố Thần không cam lòng, cậu ôm chưa được bao lâu, nhỏ giọng nói, “Bay từ châu Âu đến phải mất 13 tiếng, anh hai sao…”
“Anh mình không giống người thường.”
“Tôi mặc kệ ~ Mai sẽ không được ôm cậu nữa ~ Cậu còn không để tôi ôm một lát ~” Cố Thần tội nghiệp cọ cọ cổ cô.
Mặc kệ cô nói thế nào cậu cũng không chịu buông tay ra, nhõng nhẽo nói, “Một chút nữa thôi ~ Tôi ôm một chút nữa thôi ~”
Sở Dư chỉ đành kệ cậu.
Nhưng lần mè nheo này lại kéo dài cả nửa tiếng.
“Chút nữa thôi ~”
“Một chút cuối cùng mà ~”
Sở Dư bất lực kéo cậu ra cậu mới buông tay ra.
***
Ở căn phòng bên cạnh.
Rèm cửa che bớt ánh nắng bên ngoài, người đàn ông bên trong mở mắt ra, mơ hồ nhìn khắp phòng.
Anh vén chăn bước xuống giường, tùy tiện mặc đồ vào…
Lúc đi qua căn phòng bên cạnh, anh lấy một chai nước từ tủ lạnh uống một hớp.
Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, anh rót một ly sữa rồi đặt vào lo vi sóng hâm nóng lại, bưng lên lầu.
Anh chậm rãi bước lên lâu, càng lúc càng tới gần.
…
Đúng lúc này, cánh cửa từ từ mở ra.
Anh Sở bước nhanh hơn một xíu, anh đứng trước cửa, vẻ mặt lạnh lùng trở nên dịu dàng hẳn, nụ cười trên xuất hiện trên môi, “An An~”
Người đứng sau cánh cửa xuất hiện, đôi mắt xanh đối diện với đôi mắt đen láy.
Sắc mặt anh Sở bỗng chốc cứng đờ.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Sở: Thằng kia ra đây ngay!