Anh Đây Cóc Sợ Vợ

Chương 49 :

Ngày đăng: 16:34 19/04/20


Sắc mặt anh Sở thoắt sa sầm.



Sở Dư cảm thấy bầu không khí có gì đó là lạ, cô mở miệng nói, “Anh hai ~~, anh đến tìm em hả?”



Cô chột dạ nhìn anh, tựa như khi bé làm chuyện xấu bị anh bắt gặp.



Mặt anh Sở vẫn đen như đít nồi, “Không phải.”



Anh nhìn chàng trai đứng trước mặt em gái mình, mặt lạnh đi. Đó là em gái của anh! Anh sẽ đánh em mình ư!!



“Anh tìm cậu ta.”



Anh cất giọng lạnh đến thấu xương, “Bước ra đây.”



Cố Thần cứng người, sau đó lại thở phào nhẹ nhõm, rồi bỗng nhiên cảm thấy dù gì anh cũng biết hết cả rồi… có đánh chết thì cậu cũng sẽ không buông tay.



Cố Thần quay đầu nhìn Sở Dư ý bảo cô đừng lo lắng.



“Còn – chưa – chịu – đi – ra?” Anh Sở thấy bọn họ liếc mắt đưa tình, ánh mắt nhìn Cố Thần như muốn đóng băng.



Anh đứng sờ sờ ở đây mà còn dám quyến rũ em gái anh!



“…”



Anh Sở nhét ly sữa vào tay Sở Dư, đóng cửa phòng một cái “rầm”. Anh cố gắng kiềm chế cơn giận, nhưng vẫn nói với cô, “Đừng lo, em uống sữa xong thì đọc sách tiếp đi.”



“… Dạ.”



Sở Dư nhìn cánh cửa trước mặt đóng lại, sự căng thẳng ngập tràn trong ánh mắt. Nhưng cô không mở cửa ra, Sở Dư quay lại ghế ngồi cầm sách lên tiếp tục đọc.



Có căng thẳng nhưng không lo lắng.



—— Cô tin anh mình.



Anh Sở rất có chừng mực.



Bộp…



Bộ âu phục phẳng phiu bị ném xuống đất không thương tiếc, ngón tay dài chậm rãi xắn tay áo lên, anh Sở hờ hững nói, “Lên đi.”



Em gái ngoan ngoãn nhỏ nhắn được mình cưng chiều từ bé sắp bị người khác cướp đi rồi, giờ này ai còn quan tâm giữ chừng mực nữa chứ!



***



Dĩ nhiên Cố Thần sẽ không sợ.



Anh Sở được sinh ra trong gia đình như thế thì đương nhiên sẽ được huấn luyện bài bản. Cố Thần cũng đã được bồi dưỡng từ nhỏ. Thế là hai người đàn ông đánh nhau một trận ra trò.








“Anh hai!” Sở Dư đi tới, thấy Sở Phong không bôi thuốc thì nói, “Sao anh lại không chịu bôi thuốc hả?”



“Vết thương nhỏ này cần gì bôi thuốc.” Sở Phong ngồi trên sofa ghim dao vào trái táo, đôi môi mấp máy nói lảng sang chuyện khác, “Thằng nhóc kia đi rồi hả?”



“Ngày mai A Đại sẽ đưa cậu ta đến căn cứ XX, em đừng lo.”



Sở Dư sững sờ, Sở Phong nhìn vẻ mặt của cô, “Sao, cậu ta không nói em biết hả?”



“Tiểu Cố kia chắc lại quên rồi.” Cô nói là nói thế nhưng đôi mắt lại lấp lánh ánh sáng.



Sở Phong nhìn cô rồi đưa tay vuốt tóc cô, có hơi lo lắng.



Đó chính là yêu thích.



Sở Dư hoàn hồn, nhẹ giọng thì thầm, “Anh, đừng nói sang chuyện khác, mau tới đây thoa thuốc.”



Anh Sở: …



Sở Dư lẳng lặng nhìn anh.



Sở Phong, “… Để anh tự làm!”



***



Ngày hôm sau, Cố Thần chuẩn bị đi đến nhà họ Cố với tinh thần phấn chấn.



Dù sao cậu cũng đã qua được cửa ải anh vợ rồi, cậu nhất định sẽ làm cho Sở Dư càng thích mình hơn! Bắt đầu từ hôm nay trở đi!



Nhưng mà, chưa ra ngoài thì ông Cố đã đi tới vỗ vỗ vai cậu, mắt sáng lấp lánh.



“Tiểu Nhị à, huấn luyện cho tốt nhé!”



Ông không hề nói bất cứ một câu thừa thải nào. Đây cũng không phải lần đầu tiên Cố Thần đến căn cứ huấn luyện. Chỉ là đổi sang một căn cứ khác mà thôi, không cần phải dặn dò gì nhiều.



Cố Thần bỗng có dự cảm xấu.



Có phải cậu đã bỏ qua điều gì hay không?



****



Tác giả có lời muốn nói:



Cố Tiểu Gia: Sở Tiểu Dư… mặt tôi bị đánh đau quá ~