Anh Đây Cóc Sợ Vợ

Chương 50 :

Ngày đăng: 16:34 19/04/20


Cố Thần bỗng dưng có dự cảm không tốt.



Có phải cậu đã bỏ qua điều gì không?



Cuối cùng, dự cảm của cậu đã trở thành sự thật.



Cố Thần nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh vợ mình, rồi lại nhìn sang người vừa đến tiễn cậu thì mới nhớ ra mình đã bỏ qua chuyện gì.



Cuộc sống luôn khiến bạn cảm thấy khi mình sắp lên đến đỉnh núi, thì bỗng nhiên một trận gió nổi lên, cuốn bạn ngã xuống vực sâu.



Giờ đây Cố Thần đã nhận ra, cậu chính là người vừa ngã xuống vực sâu ấy. Những suy nghĩ tươi đẹp đã biến thành “hoa trong gương, trăng trong nước”, gió vừa thổi qua liền biến mất không còn.



Lại nghĩ đến thời gian nửa năm, Cố Thần trước nay chưa từng sợ điều gì bây giờ lại bắt đầu lo lắng.



Hiện tại, cậu có thể nói không đi có được không?



Nửa năm không được gặp nhau… sẽ chết người đấy.



—— Không được.



Cuối cùng Cố Thần vẫn không tình nguyện chuẩn bị rời đi. Sở Dư và anh Sở đứng tiễn cậu.



Lúc lên xe, chàng trai không nén nổi đột nhiên mở cửa xe chạy xuống, kéo người kia ôm vào lòng thật chặt, vuốt ve không rời.



“Sở Tiểu Dư ~”



Sắc mặt anh Sở trầm xuống nhưng cũng không nói gì.



Sở Dư đưa tay ôm lấy eo cậu, ngón tay nắm góc áo cậu thật chặt.



Cô bỗng nhận ra rằng, cậu sắp đi thật rồi.



Chàng trai cảm nhận được động tác của cô, cánh tay đặt phía sau lưng cô khẽ dùng sức, cậu hung hăng hôn lên trán cô một cái, sau đó hít một hơi thật sau, buộc mình buông tay ra.



Cậu nói như ra lệnh, “Phải nhớ tôi đấy.”



Cậu quay người rời đi, sóng lưng thẳng tắp không dừng lại một giây nào.



Chiếc xe màu đen càng lúc càng xa, nhanh chóng rẽ hướng rồi biến mất không thấy tăm hơi.



Anh Sở do dự, “Em có muốn anh gọi cậu ta quay về hay không?”



Anh bỗng nghĩ đến, Cố Thần phải đi hơn nửa năm, em gái dịu dàng của mình sẽ cô đơn một mình. Dù anh không ưa thằng nhóc kia nhưng phải thừa nhận một điều là cậu ta chăm sóc em gái mình rất tốt.



Sở Dư sững sờ, cảm xúc vừa nãy biến mất, ánh mắt sáng long lanh, cô cười nói, “Không muốn.”



Cô kéo tay Sở Phong, chuyển chủ đề, “Anh tốt với em quá.”



Cố Thần nên là một chú chim bay lượn bốn phương. Cô không nên và cũng sẽ không trở thành gánh nặng của cậu.



**






Từ mùng hai bắt đầu có người lục tục đến nhà chúc Tết. Sở Dư không thích ồn ào nên tránh mặt.



Không hiểu sao, Sở Dư cứ nhìn cánh cửa trước mặt mà ngẩn người. Đây là nhà họ Cố. Cô quay người đi, trên nền đất tuyết rơi một mảng mềm mềm ướt ướt, khi đạp lên lại vang lên vài tiếng “xẹt xẹt.”



Sở Dư vươn tay, nhìn một mảng trắng xóa trước mặt. Tựa như cả đất trời chỉ còn mỗi cô, yên tĩnh, lạnh lẽo.



Cô bỗng đăng lên tường nhà trong Wechat.



Sở Dư, “Tuyết rơi rồi.”



—— Cố Thần, mình nhớ cậu lắm.



***



Thời gian trôi qua vùn vụt, đảo mắt một cái, sắc đỏ của câu đối trên tường đã phai màu.



Tháng hai đã tới, cách sinh nhật Sở Dư ngày càng gần.



Trên đường, một chiếc xe chạy như bay, không kịp chờ đợi chạy đến nơi nào đó.



“Ông ngoại.” Sở Dư từ nhà bước ra, cô mặc rất dày, áo lông xù màu trắng che gần hết gương mặt lộ ra đôi mắt long lanh. Cô cầm một cái áo khoác dày khoác lên cho ông Sở, “Ông mặc áo khoác đi.”



Thời tiết thủ đô khá lạnh, đã tháng hai dương lịch rồi nhưng vẫn còn rất lạnh, thỉnh thoảng lại có vài trận tuyết rơi.



Bây giờ tuyết vẫn đang rơi, nhẹ nhàng rơi xuống trong khoảng trời trắng xóa, mỗi lần có người bước vào sân lại vang lên tiếng “xẹt xẹt”.



Ông Sở cứ khăng khăng không chịu nhận mình đã già, ông rất thích chống gậy ra ngoài đi dạo trong thời tiết thế này.



Ông Sở lên tiếng, nhưng lại không dám cởi áo xuống, “Được rồi, được rồi, ông ngoại mặc mà.”



Ông nói xong lại giục Sở Dư đi vào nhà, bên ngoài lạnh lắm, dễ bị cảm.



Sở Dư cười cười, lạnh đến nổi đỏ cả mặt, làm gương mặt vốn trắng nõn của cô thêm xinh đẹp, khuyên ông lão quay về.



Quay về phòng, cô im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.



Tuyết rơi càng ngày càng lớn, xe cộ di chuyển trên đường bắt đầu ì ạch, đèn xe lập lòe nhấp nháy, xếp thành một hàng dài.



Trong một chiếc xe đang bò trên đường.



Người ngồi ghế lại đập một cái lên tay lái.



Khẽ dời tầm mắt là có thể nhìn thấy đường cong mạnh mẽ của chiếc cằm, cùng ánh mắt đen láy đang nôn nóng, mong chờ, hận không thể mọc cánh mà bay về ngay, nhưng hàng xe trước mặt lại xấp thành một hàng dài.



Sắc trời dần tối, ánh chiều tà chỉ còn một nửa bầu trời.



Chiếc xe dừng lại trước ngõ nhỏ, người đó bước xuống với những bước chân vội vã…



Đến cánh cổng nhà nào đó.