Anh Đây Cóc Sợ Vợ
Chương 5 :
Ngày đăng: 16:34 19/04/20
Ít thôi?
“Được.” Sở Dư cười, cầm cái chai bóp vào tay cậu.
“Được gì?” Một giọng con trai vang lên từ phía sau.
Hai người nhìn lại, Cố Hạo Quảng vừa bước vào cửa, vừa đi vừa hỏi.
Thấy hai người nhìn mình thì nở nụ cười với họ, gật đầu với Sở Dư, “Lâu rồi không gặp, về khi nào thế?”
“Mới về thôi.” Sở Dư nhếch khóe miệng, cất cái chai trong tay đi.
Hai người cũng không quen thân lắm, lúc trước khi Sở Dư quay về, đa phần là chăm sóc ông, dù có đi ra ngoài thì cô cũng không thể vận động mạnh, bọn họ đi cưỡi ngựa cô chỉ có thể ngồi xem ở bên cạnh.
Được mấy lần, Cố Thần không dẫn cô đi theo nữa.
Bọn cô gặp nhau rất ít, hỏi thăm vài câu thì cũng chả có gì để nói tiếp.
Tức thì, Sở Dư nhìn phía sau cậu, dời chủ đề, hỏi, “Đây là?”
“À” Cố Hạo Quảng nhìn cô gái đi phía sau, không biết phải giới thiệu thế nào, chả biết cô em họ xa ngàn dặm này là ai mà đi theo đuôi, cậu có rất nhiều em họ, làm sao nhớ hết cho được, “… Hạ Tử Hàm.”
Chắc là tên này.
Cậu chưa nói xong thì cô gái đã nhảy vào, “Em là em họ của anh Tôn, Hạ Tử Hàm của nhà họ Hạ.”
Mắt to, cằm nhỏ, mỹ nhân chân dài.
Nói xong, cô nháy nháy mắt với Cố Thần đang ghét bỏ thoa kem dưỡng da tay, chớp mắt hỏi, “Anh Cố Thần, anh còn nhớ em không?”
Cánh tay đang giới thiệu của Cố Hạo Quảng ngừng lại, bất đắc dĩ buông xuống.
Cố Thần đang thoa tay dừng lại, ngẩng đầu lên, “Gọi tôi là Cố nhị thiếu.”
Nghe giọng nói ỉu xìu của Cố Hạo Quảng là biết, cô gái này chả có quan hệ gì với cậu ta, tám phần là không biết xấu hổ mà từ chối.
Ghét nhất là thể loại giả vờ thân thiết thế này, đồ phiền phức còn chưa bao giờ gọi cậu thân mật như thế.
Hạ Tử Hàm đờ người, lập tức giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, cong khóe miệng, “Cố…nhị thiếu không nhớ em hả? Hồi nhỏ tụi mình gặp nhau, anh còn khen em cao cơ mà.”
Cô cười tủm tỉm, “Anh Cố Thần bây giờ cao ghê, cao hơn cả Tử Hàm luôn, em đoán anh phải cao hơn 1m8 ấy…”
Cô nàng càng nói càng hưng phấn, trong mắt như có ánh sao, rõ ràng là dáng vẻ mê trai, lại lần nữa quên mất phải gọi là nhị thiếu.
Rất sinh động, rất hồn nhiên.
Đa số con trai đều sẽ dính chiêu này, nếu như là người khác, không chừng trong lòng còn thoải mái, nhiều khi lại bỏ qua vấn đề xưng hô.
Cố Thần liếc nhìn người đang cười ở bên cạnh, dáng vẻ không hề gì, trong lòng rục rịch, nhíu mày, không nhịn được cắt ngang, “Mắc mớ gì đến cô?”
Chàng trai cứ nhìn thẳng, làm như vu vơ hỏi một câu, “Cậu đã lập wechat chưa?”
“Wechat?” Sở Dư lắc đầu, “Chưa lập.”
Cô rất ít khi xài mấy mạng xã hội, nên cũng không biết mấy ứng dụng này.
“Đưa di động đây.” Chàng trai thờ ơ nói, “Ở lại trong nước lâu như thế, cứ xài thì tốt hơn.”
Ừ, đúng là thế.
Sở Dư cũng không nghi ngờ gì, lấy di động ra đưa cậu, nhìn cậu tải wechat về, rồi lại lấy di động của mình ra, không biết đang vọc cái gì.
Cô vô tình nhìn hai lần, liền thấy…
Người theo dõi: Anh Cố.
Sở Dư trừng mắt nhìn cậu.
Cố Thần nhìn đồng hồ treo tường rồi nói, “Tôi còn có việc, đi trước đây, chân cậu ngắn thế, khỏi tiễn tôi.”
Sở Dư… Sở Dư đóng cửa phòng lại cái rầm.
Cố Hạo Quảng: …
Nhìn nhị ca của cậu đang bị người ta trừng, khóe miệng còn khẽ cong lên, giống như tên trộm lấy được món hời, trong lòng Cố Hạo Quảng ngổn ngang.
Trời đất bao la này, ông đây là lớn nhất.
“Nhị ca, cậu thích Sở Dư từ lúc nào thế?”
Bóng người đi trước bỗng chốc cứng đờ, Cố Thần xoay người lại, lớn giọng quát, “Nói bậy cái gì đó hả?!”
Cố Hạo Quảng co rút khóe môi, biểu hiện thế này… còn bảo người ta nói bậy??
Cậu thở dài, “Thế sao vừa nãy cậu còn uống trà đó? Không phải cậu nên đẩy ra sao?”
Chàng trai nhăn mày, “Tôi mà không uống, đồ phiền phức đó sẽ thêm hai muỗng đường nữa, lại càng khó uống.”
“Nhị ca, trọng điểm đâu phải ở đấy.”
Cố Hạo Quảng hàm ý sâu xa, “Trọng điểm là, vì sao cậu lại cảm thấy là, nếu cô ấy bỏ thêm hai muỗng đường nữa thì cậu vẫn uống hả?”[Nhật ký mất mặt của Cố Tiểu Gia 5]
Cố Tiểu Gia: Đàn ông giận liền giận, làm gì mà dễ dỗ thế?
Sở Dư: Một bịch kẹo sầu riêng được không?
Cố Tiểu Gia: … Được.