Anh Đây Cóc Sợ Vợ
Chương 6 :
Ngày đăng: 16:34 19/04/20
Trọng điểm là ở chỗ, vì sao cậu lại cảm thấy là, nếu cô ấy bỏ thêm hai muỗng đường nữa thì cậu vẫn uống chứ?
“Không uống thì đồ phiền phức kia sẽ giận.” Chàng trai đứng thẳng lưng, tai bắt đầu đỏ lên, mạnh miệng, “Sức khỏe của cậu ấy không tốt, đại lão gia đây phải nhường cậu ấy một chút.”
Cái cớ này…
Không nói đến việc cậu có quan tâm đến chuyện người ta có giận hay không… Chỉ cần nói, Cố nhị thiếu thương hoa tiếc ngọc nhà người ta đã là một câu chuyện tiếu lâm rồi.
Nếu một cô gái khác cũng như thế, cứ cho là cô ấy yếu sắp chết đi, lúc đấy biểu hiện của cậu có phải kiểu nói giận là giận ngay giống như vậy không chứ?
“Cậu vui là được rồi.” Tôn Hạo Quảng nhìn nhị ca cậu một cái.
Kiêu ngạo, khinh khỉnh, hay cằn nhằn, khôn khéo, hôm nay thế giới quan của cậu bị lật đổ không ít lần, thực sự không muốn nghĩ lại thêm lần nào nữa.
Ví dụ như tai đỏ hết cả lên.
—— thật ra thì dù có thừa nhận hay không cũng không quan trọng, cơ thể càng thành thực hơn ngôn ngữ nhiều.
…
“Tiểu Cố, con bị bệnh hả?” Ông Cố đặt quả chuối tiêu đang cầm trên tay xuống, nhìn về phía bóng lưng Cố Thần kêu.
Mặt đỏ cứ như sơn màu đỏ ấy.
“Con không sao.” Cố Thần không hề bước chậm lại, suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi, “Do trời nóng quá thôi.”
Đang nói chuyện thì lại bước hai ba bước vào phòng, đóng cửa lại cái cạch.
Nhưng không lâu sau, ông Cố lại thấy cháu mình đi ra lần nữa.
—— còn thay cả áo quần nữa, rõ ràng là muốn đi chạy bộ.
Ông Cố thong thả ăn chuối, cảm thấy thằng cháu mình có hơi ngốc. Đi ra ngoài một chuyến đến bây giờ, nóng đến nỗi mặt đỏ bừng hết cả lên, thế mà vẫn còn muốn chạy bộ?
Cố Thần cũng không biết ông nội mình đang chửi thầm cậu ngốc, cậu cài nút dây ba lô lại, bắt đầu chạy.
Một vòng này rồi đến một vòng khác, mồ hôi từ trên trán chảy xuống dưới.
Chạy bộ là cách duy nhất có thể khiến cho cậu bình tĩnh lại, lúc đầu sẽ khiến cậu mệt mỏi đến cùng cực, sau đó sẽ làm cho cậu thoải mái, thân thể và tâm trí cũng sẽ được thư giãn.
Hộc hộc ——
Cố Thần ngồi trên bậc thang, ngước mặt lên, ánh mặt trời chiếu vào làm mắt cậu nheo lại thành một đường thẳng, không biết đang nghĩ gì.
…
Rất nhanh, còn một ngày nữa là đến ngày tựu trường.
Dĩ nhiên Sở Dư phải về nhà ngủ trưa, cậu nhìn cô đi vào, hiếm thấy có dịp không dừng lại, mà trực tiếp xoay người rời đi.
Một đêm ngủ ngon.
Sáng sớm hôm sau.
Chàng trai nằm trên giường đột nhiên mở to mắt choàng dậy.
Không biết cậu cảm thấy gì, sắc mặt cứng đờ, cảm thấy cảm giác này rất quen thuộc.
Cậu hất chăn lên, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
Tắm bằng nước lạnh, Cố Thần nhìn chàng trai trong gương, khóe miệng còn lưu lại nụ cười lúc nãy, cậu có chút xấu hổ, dứt khoát xoay người đưa lưng về phía gương.
Cậu nằm mơ thấy bên bờ hồ, trong lồng ngực có hơi thở ngọt ngào nhè nhẹ, nhiệt độ gần trong gang tấc.
“Anh Cố ~” Chẳng qua là, lần này, người ở trong ngực lại đang ôm chặt cổ cậu, lẳng lặng hôn lên…
Chỉ có cậu mới biết, khi đó tim cậu đập nhanh đến nhường nào.
“Cậu đúng là đồ phiền phức thật mà.” Càng tắm càng thấy phiền, Cố Thần cầm khăn tắm lên lau sơ qua, đi ra khỏi phòng tắm.
Đến phòng sách, con chữ trên biểu bảng báo cáo đột nhiên biến thành chữ sao hỏa, từng con chữ một lúc ẩn lúc hiện trong đầu cậu, rung đùi đắc ý, cậu làm thế nào cũng không thể hiểu được như vậy là có ý gì.
Cậu vẽ bậy trong vô thức.
Đợi cậu tỉnh lại khỏi sự xuất thần đó, nhìn về phía báo cáo, thì phát hiện trong lúc đó vô tình vẽ cái gì.
Mái tóc dài, váy dài, đôi mắt cong cong.
Thiếu niên nhìn một hồi, đột nhiên lại xấu hổ ném cây bút đang cầm trong tay, rồi sau đó ném báo cáo vào trong thùng rác.
Xấu xí chết đi được!
Cậu đẩy ghế ra, đi ra ngoài.
Người rảnh rỗi hay thích suy nghĩ bậy bạ, không nhất thiết phải nghĩ về một người không liên quan.
Không đi quá hai bước, cậu bỗng dừng lại.
Quay lại một cách không tự nhiên, cúi người xuống, nhặt lên rồi kéo căng tờ báo cáo.
Xếp cả hai vào trong lòng.
—— báo cáo khó khăn lắm mới làm được, cậu cứ tiện tay ném đi như vậy thì thật lãng phí công sức quá