Anh Đây Cóc Sợ Vợ

Chương 7 :

Ngày đăng: 16:34 19/04/20


Ngày hôm sau.



Lý Linh Linh đến hơi trễ, cầm cặp chạy vào lớp, trong lớp gần như đã kín chỗ, trừ chỗ của Cố nhị thiếu, nhưng đứng một hồi thì đã thấy bạn mình đứng ngay góc vẫy vẫy tay với mình, bên cạnh đó còn một chỗ, rõ ràng là để dành cho cô.



Cô cười rộ lên, đi về phía bạn mình.



"Sao cậu đến muộn thế, đã bảo cùng ăn mà?" Cô bạn vừa trách móc vừa nói với cô, "Giáo viên dẫn mấy bạn nam đi lấy sách rồi, lát nữa sẽ về điểm danh đó."



"Ừ, mình sai rồi ~" Lý Linh Linh gật gật đầu, bắt đầu nói chuyện với bạn mình, dù gì cũng không gặp nhau cả hè rồi.



Lúc hai người đang nói chuyện hăng say, một cô gái trông rất dịu dàng bị mấy cô gái khác vây quanh đi vào.



Có không ít nữ sinh mỉm cười.



Lý Linh Linh mím môi, liếc một cái, cô bạn huých vài cái cô mới có phản ứng, quay đầu đi chỗ khác.



"Sao cậu ghét Vu Lan vậy?" Cô bạn hỏi nhỏ.



Lý Linh Linh hừ hừ, "Mình ghét cái vẻ đó của cậu ta."



Cái vẻ mình là thiên nga trắng, còn mấy người còn lại đều là vịt con xấu xí. Ai mà không biết cô ta đến lớp này làm gì, lúc trước xin hiệu trưởng chuyển mình đến lớp này, không phải vì muốn tạo quan hệ với Cố nhị thiếu hay sao? Lúc đến thì rụt rè, đến khi Cố nhị thiếu nói chuyện với cô ta, cô ta còn tưởng  mình là thiên nga trắng ai gặp cũng thích chắc?



Nhưng mà, cô bạn thấy rất nhiều nam sinh chào hỏi với Vu Lan, bỗng nhiên có chút bùi ngùi, "Khí chất của cậu ta cũng tốt đó chứ."



Lý Linh Linh cũng không thể dối lòng mà nhận xét, có chút không vui.



"Đừng nói cậu ta nữa." Cô cũng không muốn nói xấu cậu ta, bắt đầu vòng vo, "Tháng này sinh nhật tớ, cậu nhớ đến đó."



"Đương nhiên rồi." Cô bạn huých cô, "Cậu thử không mời xem!"



Hai người lại bắt đầu nói chuyện hăng say, đến lúc đang high thì bỗng nhiên cả lớp im lặng như tờ.



Lý Linh Linh nhìn theo, không kìm được mà than thở, "Đây mới là khí chất này."



Chỉ nhìn thoáng qua, cô không chú ý đến bề ngoài lắm, nhưng lại cảm thấy, hoa quỳnh dưới trăng, hay u lan trong đêm đều kém xa.



Sau đó cô mới chú ý, bên cạnh cô ấy còn có người.



Một người... á Cố nhị thiếu.



Ờ, trên lưng Cố nhị thiếu còn mang một cái balo màu hồng phấn.



Tạo nên một hình tượng tương phản hẳn với vẻ bướng bỉnh giữa hàng lông mày.



Nhìn thôi cũng biết hai người đó hẳn là rất thân với nhau.



Lý Linh Linh vội quay sang nhìn Vu Lan, thấy sắc mặt cô ta bỗng chốc trầm xuống, chả hiểu sao lại buồn cười.
"Được rồi, bài tập hôm nay..."



Sở Dư nhìn chăm chú vào đề bài trong sách, khẽ nhướn mày, cô có thể hiểu được định nghĩa, nhưng khi giải đề, hình như có vài chỗ cô chưa học qua, cho nên hơi lờ mờ.



Có lẽ cô nên mời gia sư, để bổ túc lại mấy kiến thức trước kia một chút.



Dường như biết được cô đang lơ mơ, chàng trai đang cầm điện thoại chơi game nhìn sang cô, sau đó vứt di động sang một bên.



"Này, đề này biết làm không?"



Sở Dư nhìn nhìn, đúng ngay câu cô đang suy nghĩ, "Không biết."



Cố Thần nâng cằm, phồng má, "Đây, để tôi chỉ cậu."



Sở Dư dựa sát vào, Cố thiếu cầm bút, nở nụ cười, "Đề này làm thế này... sau đó như vầy..."



"Hiểu chưa?"



Sở Dư nhìn bài giảng của cậu, bỗng nhiên hỏi, "Cậu viết... gì thế?"



Lúc còn bé Cố thiếu chỉ thích đánh đấm, ông Cố có đuổi cậu chạy hết cả một con hẻm cũng không ép anh rèn chữ được, bút lông thì khỏi phải nói, cậu đi đến thư phòng một lần, mém tí nữa là làm hỏng hết mấy bức tranh chữ quý giá của ông Cố.



Ông Cố cảm thấy bất lực với cậu, thế nên đến bây giờ, chữ của Cố thiếu... xấu tới mức... kinh khủng.



Ít có người đọc được chữ của cậu.



"Là bài giải đó." Tai Cố Thần phiếm đỏ, nâng cằm nói.



Sở Dư nhìn lại một lúc lâu, vẫn không nhìn ra được đây là bài giải.



Chàng trai dường như có thể hiểu được ánh mắt của cô, bỗng nhiện thẹn quá hóa giận, ném bút cái cạch, "Cậu muốn nghe nữa không?"



Trong cả đề cậu chỉ viết mỗi một kiểu chữ, không phải bài giải thì là gì?!



Mới đó mà đã thế này, vậy thì mai mốt cậu viết thư tình thì cô sẽ cười cậu thành dạng gì hả?



[Nhật ký mất mặt của Cố thiếu 7]



Cố thiếu: Tôi không thích cậu đâu nhá.



Sở Dư: Ờ, vậy thư tình này ai viết vậy? Có cần tôi chúc hai người trăm năm hạnh phúc không?



Cố thiếu:.QWQ vợ ơi anh sai rồi.



→ Cố sợ vợ login.