Anh Đây Cóc Sợ Vợ

Chương 60 :

Ngày đăng: 16:34 19/04/20


Sau khi chia đội xong xuôi, Sở Đằng Phi xoa tay làm nóng người.



Đội kia chắc chắn sẽ thua.



Nếu không tên cậu sẽ viết ngược!



Song cậu lại không hề nhìn thấy gương mặt cáu kỉnh của Cố Thần bị cậu kéo lại đang nhìn Sở Dư.



Cô lắc đầu, bật cười.



Chàng trai tủi thân đứng yên một chỗ.



Tôn Hạo Quảng đứng bên cạnh nhìn thấy toàn cảnh, cậu lười chả thèm nói nhà họ Sở có thằng cháu EQ thấp, đã vậy còn dương dương đắc chí… chẳng thà cậu ta chọn cùng đội với Sở Dư.



Anh Sở thấy vẻ mặt ấy Cố Thần, đen mặt bước lên ngăn tầm nhìn của cậu lại, lấy điện thoại ra bắt đầu đọc quy tắc trò chơi.



Tủi thân cái mợ gì!



Ánh mắt Sở Dư tràn ngập ý cười.



Bọn họ mở máy tính, anh Sở chơi thử trước một ván, bây giờ anh không chơi mấy trò này nữa, lúc còn trẻ không phải chưa từng chơi game, dù game bên nước anh khác với Trung Quốc, nhưng có thay đổi thế nào thì bản chất cũng không thay đổi, có một thứ người ta gọi là thiên phú, luôn khiến người khác hâm mộ.



Sau đó bọn họ gọi thêm mấy người Trần Thuật rồi bắt đầu.



Sức chiến đấu của Sở Dư… Lúc đầu giống như bốn chọi năm, anh Sở là lính mới, chỉ làm quen một chút nên không phát huy hết sức mạnh của mình…



Trần Thuật đỡ trán, “Kiểu này không phải thua chắc rồi ư?”



Tôn Hạo Quảng chậc một tiếng, gương mặt đờ đẫn, bày ra dáng vẻ mọi người đều say chỉ mình tôi tỉnh, “Chưa chắc đâu nhé.”



“Được rồi, đừng đoán mò nữa, ngoan ngoãn nhận thua đi.” Sở Đằng Phi cười ha ha.



Thực tế, từ lúc bắt đầu mọi thứ đều theo giống suy nghĩ của cậu, mặc dù cũng không đúng lắm, sức chiến đấu của anh Sở không hề yếu chút nào, nhưng bốn chọi năm, bên đội bọn họ lại mạnh, từng bước ép sát.



Đặc biệt là anh Cố, bình thường đã ác rồi, không biết hôm nay bị thằng ngu nào kích thích, Cố Thần càng thêm ác liệt, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, Trần Thuật bên kia đường đã bị cậu giết mấy lần, cậu ta còn đang mắng chửi ầm ầm trong nhóm kìa.



Sở Đằng Phi nhìn sự lợi hại kia, vô cùng biết ơn thằng ngu đã kích thích anh Cố.



Anh Sở càng lúc càng mạnh lên, Sở Đằng Phi sơ ý tí đã bị anh đánh còn lại tí máu.



Trong lúc gấp gáp cậu thử so sánh thực lực hai bên, tâm trạng thả lỏng có thể tranh thủ hát một bài, không sao cả, chênh lệch khá xa đấy.



Cậu chu mỏ huýt sáo, ung dung điều khiển nhân vật của mình về tiếp máu.



Nhưng ngay khi cậu vừa quay về, thế cục bỗng nhiên thay đổ… Đội bên kia đột ngột nổi dậy.



“Mẹ nó!” Sở Đằng Phi hoảng hồn, “Chuyện gì thế?”



Đồng đội số 1: “Gặp anh Sở, tèo rồi.”



Đồng đội số 2: “Bọn họ hai đánh một, ngoẻo rồi.”



Đồng đội số 3: “Trong bụi có có người nhảy ra bất ngờ, sơ suất quá.”



Về phần Cố Thần, cậu không nói gì.



Khó khăn lắm mới gặp được Sở Dư, cậu còn đang bận làm nũng đòi hôn đây.



Cậu với cô nói chưa được mấy câu, bây giờ gặp được vợ rồi thì ai còn quan tâm đến game nữa chứ!
Sở Dư bước chậm lại.



Thư càng lúc càng nhiều, những ngày tháng ngây thơ ấy như ùa về, khiến nụ cười trên môi cô càng lúc càng say lòng người.



Hoảng hốt, cảm động… hóa ra bọn họ đã cùng nhau đi qua một đoạn đường dài như thế, có biết bao ký ức ấm áp ngọt ngào thế này.



Đến cột mốc mười năm.



Hình ảnh bắt đầu nhiều hơn, một sợi dây thừng vắt ngang hai cây đèn, trên dây được kẹp rất nhiều ảnh.



Toàn bộ đều là cô.



Lúc cô ngủ, dáng vẻ chăm chú đọc sách của cô, khi cô mỉm cười, gương mặt mỗi khi tức giận, và cả dáng vẻ cô im lặng ngắm cậu…



Thông qua nét vẽ đầy dịu dàng ấy có thể thấy được trái tim tràn ngập tình yêu người vẽ.



“Quen nhau mười năm, anh đã hiểu được hương vị ngọt ngào của tình yêu.”



Ánh đèn rải khắp con đường nhỏ, tựa như mỗi một bước, một một bức tranh đều có thể đưa cô về khoảnh khắc ấy.



Thiếu nữ trong bức tranh chậm rãi trưởng thành, tranh trên hành lang ngày càng nhiều, cách một bức tranh đã có thể nhìn thấy nụ cười của người vẻ.



Tình yêu ngày một sâu.



Sự hạnh phúc càng lúc càng hiện rõ trên gương mặt Sở Dư, những đóa hoa bung nở từ đuôi mày đến khóe mắt.



Đến bức tranh cuối cùng,



Trong vườn hoa, cô gái nhón chân hôn lên môi chàng trai.



“—— Quen nhau ngày thứ 4989, em đã trưởng thành.”



Bỗng nhiên, toàn bộ đèn trong vườn hoa sáng lên.



Chàng trai lấy hết can đảm, ôm bó hoa hồng đi đến chỗ cô. Gioong như hoàng tử vượt mọi chông gai đến bên cạnh công chúa mà khi bé cô thường xem.



Nhịp tim Sở Dư bắt đầu loạn lên.



“Sở Tiểu Dư…” Chàng trai quỳ xuống, “Em có bằng lòng lấy anh không?”



Cậu muốn cô vui vẻ.



Muốn cô yêu cầu tùy thích.



Muốn thỏa mãn từng nguyện vọng của cô.



Cậu nghĩ, muốn cùng cô xây một căn nhà.



Trong quãng đời phía trước, cùng ôm nhau ngủ, cùng nhau tỉnh lại dưới ánh ban mai.



Nguyện vọng này tựa như chưa bao giờ phai nhạt, lúc này cũng hòa cùng nhịp đập với trái tim kiên định của cậu.



—— Cuối cùng cô đã trưởng thành.



Cô gái của anh, em có nguyện ý lấy anh không?



Đôi mắt Sở Dư cong lên như chứa đựng cả dải ngân hà, rạng rỡ, sáng chói, cô đưa tay ra, “Yes, I do.”