Anh Đây Cóc Sợ Vợ

Chương 61 :

Ngày đăng: 16:34 19/04/20


“Yes, I do.”



Sở Dư đồng ý lời cầu hôn của mình, Cố Thần kích động không thôi, nhịp tim tăng nhanh *thình thịch thình thịch*.



Trong bầu không khí tràn ngập ngọt ngào và mờ ám, hạnh phúc như được lên men.



Hai người bất giác tiến lại gần nhau.



Đúng lúc này, tiếng sói tru vang lên, mấy chàng trai không biết từ đâu xuất hiện, Sở Đằng Phi bưng bánh kem đi đầu, dẫn mấy người mặt mày cứng đờ đi sau.



Mẹ nó, một đám không có tâm lý gì cả.



Cố Thần: …



Động tác đang định hôn cứng lại, Sở Dư đỏ mặt, dưới ánh đèn lại càng thêm xinh đẹp.



Lòng Cố Thần nóng rực cả lên, cậu lại càng muốn giết người, âm trầm nhìn sang Sở Đằng phi.



Sở Đằng Phi run lên, chạm phải ánh mắt của Cố Thần, nghĩ đến điều gì bỗng ưỡn ngực. Bây giờ cậu là người nhà của Sở Dư, đáng lẽ Cố Thần phải lấy lòng cậu mới đúng.



Nhưng cậu vẫn sợ, Sở Đằng Phi nhìn về phía Sở Dư, lảng sang chuyện khác, “Em họ, sinh nhật vui vẻ nha ~”



Sở Dư mỉm cười, “Cám ơn.”



Cố Thần hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh.



Cậu nhận bánh sinh nhật từ tay Sở Đằng Phi, hắng giọng rồi bắt đầu hát bài chúc mừng sinh nhật, “Happy Birthday to you, happy Birthday to you ~”



Đôi mắt Sở Dư long lanh ánh nước, nụ cười bên môi càng tươi tắn.



Cố Thần biết cậu hát không hay, mặt bỗng đỏ bừng, ánh mắt lảng sang chỗ khác cố gắng hát đến cùng.



Sinh nhật của Sở Tiểu Dư, cậu phải hát!



Nhưng nghe thấy phía sau có người bật cười thì cậu không tốt tính được nữa.



Bị Cố Thần lườm, mấy người kia vội vàng ngậm miệng, nhưng lại không nhịn được, muốn cười thì không dám, lại càng không muốn khóc.



Tiếng cười rung động theo tiếng hát, nhìn mặt Cố Thần nhăn như khỉ, hèn gì đó giờ anh Cố không chịu hát cùng bọn họ ha ha ha!



Mọi người cùng hát, Cố Thần dừng lại, “Sở Tiểu Dư, cầu nguyện đi.”



Sở Dư nhắm mắt lại, bắt đầu cầu nguyện.




—— Đây là bánh cậu làm cho Sở Tiểu Dư, người khác ăn nhiều thì Sở Tiểu Dư ăn gì?



Sở Đằng Phi vội vàng bưng lên hai dĩa, “Ăn chứ.”



Tôn Hạo Quảng yên lặng cầm lấy, nếm thử một miếng, cậu rất muốn nếm thử vị bánh do chính nhị ca mình làm ra làm sao.



Trần Thuật và mấy người còn lại hùa theo giành lấy.



Sở Đằng Phi nháy mắt đã ăn hết phần kem bên trên, lúc ăn vào phần bánh, cậu bỗng nhíu mày.



“Đậu má, Cố ca mua bánh ở đâu vậy? Ngọt muốn chết…”



Mấy người biết rõ tình hình… im lặng.



Sở Đằng Phi, “Chắc là cho đường nhiều lắm, tiệm bánh này muốn đóng cửa sớm hay gì?”



Sở Đằng Phi, “Đúng là có bệnh mà.”



“Hao Tử, cậu nói xem có đúng không…”



Tôn Hạo Quảng nhìn sắc mặt của Cố Thần, né ra xa, “Tôi thấy vẫn ổn.”



Tự mình đâm đầu vào chỗ chết, không ai cản cậu nổi rồi.



Sở Đằng Phi thấy có điều là lạ, tiếp tục tìm kiếm viện trợ. Mặt Cố Thần đã đen hơn đít nồi, yên lặng ghi nhớ, lát hồi luyện quyền một chút để dễ tiêu.



Sở Dư bỗng nở nụ cười rồi nắm chặt tay cậu, “… Ngon mà.”



Cô hôn cậu một cái, hàng mi như hai cánh bướm, đôi mắt long lanh tràn ngập tình yêu, khiến cậu chỉ muốn chết chìm trong đó.



“Là bánh kem ngon nhất mà mình từng ăn.”



Trái tim Cố Thần bỗng tê dại, lòng mềm nhũn, tình cảm trào dâng không biết phải làm sao để trút ra.



Cậu thấp giọng nói, “… Cậu thích… thì tốt.”



Yên lặng viết vào ghi chú, được rồi, mai vậy.



Bầu không khí đang yên lành, Sở Đằng Phi nhìn một lượt, không thấy có người nào đứng về phe cậu, thế là nhìn sang Sở Dư, “Em họ, em thấy đúng không??”



Cố Thần ngừng lại: … Ha ha.