Anh Đây Cóc Sợ Vợ

Chương 62 :

Ngày đăng: 16:34 19/04/20


Cố Thần dừng lại: … Ha ha.



Sở Đằng Phi bắt đầu thấy lo khi bị Cố Thần nhìn chằm chằm như thế, dự cảm xấu càng lúc càng lớn.



Cố Thần nhếch môi: “Anh họ…”



“Hả?” Sở Đằng Phi run lên, toàn thân nổi da gà, cậu không thể chịu nổi khi nghe Cố Thần gọi mình là “anh họ”…



“Mấy bức tranh kia phiền anh rồi.”



Tôn Hạo Quảng cúi đầu ăn bánh kem trong yên lặng, tự mình tìm đường chết, có muốn ngăn cũng không ngăn nổi.



Cố Thần mới cầu hôn thành công, cậu chỉ hận không thể ở bên cạnh Sở Dư mọi lúc mọi nơi, đương nhiên cậu sẽ không lãng phí thời gian vì Sở Đằng Phi, đây là cách tốt nhất rồi.



Đợi đến khi tạm biệt Sở Dư, tìm cậu ta đánh đòn vẫn không muộn.



“Cái gì??” Sở Đằng Phi nghe Cố Thần nói thì đầu đau như sắp nổ tung ra, mấy món này bọn họ chuẩn bị từ sáu giờ sáng đến giữa trưa mới xong. Bây giờ chỉ một mình cậu làm thế thì… sẽ có án mạng đó.



Hơn nữa cậu thừa biết, nếu cậu mà làm rách một tờ…



Sở Đằng Phi nhắc Cố Thần, “Gì thế, tôi là anh họ của Sở Dư đó…”



Dám đối xử với anh họ Sở Dư như thế, không sợ cậu đây làm khó dễ hả?



Lẽ ra phải nịnh nọt cậu mới đúng.



Thôi được rồi, nịnh nọt chắc không có cửa, nhưng ít ra cũng phải đối xử tốt với cậu một chút chứ!



“Ừm.” Cố Thần híp mắt, ăn miếng bánh Sở Dư vừa đút, không thỏa mãn mà hôn cô một cái.



Ngọt lắm.



Sở Dư trừng cậu, gò má hây hây ửng hồng.



Biết bao nhiêu người đang nhìn…



Cố Thần ra vẻ đương nhiên cọ cọ lên mặt Sở Dư, chốc chốc lại hôn cô một cái, Sở Tiểu Dư nhà cậu đáng yêu quá ~~



Trừng cậu cũng đáng yêu phết ~~



Bị Sở Dư ngắt một cái cậu mới chịu dừng lại, cậu quay sang nhìn Sở Đằng Phi cất giọng đầy uy hiếp, “Không phải anh họ thì càng phải cố gắng vì em họ và em rể sao?”



Sở Dưp: …



Sở Đằng Phi nghĩ một lát, vẫn không cam lòng, “Hai người đã đăng ký kết hôn đâu… Vậy thì không tính là em rể của tôi…”
Giấy đăng ký kết hôn được… làm bằng tay.



Vẽ giống y đúc, cậu ngồi cùng cô, nhưng hình như… nó vẫn không có hiệu lực pháp luật…



Chàng trai với hai tai đỏ ửng giả vờ nhìn trái ngó phải, giục cô, “Cậu quan tâm làm gì, mau ký đi!”



Đôi mắt Sở Dư tràn đầy ý cười…



Nhanh ký đi! Sao còn chưa chịu ký…



Đợi một hồi lâu mà vẫn không thấy động tĩnh gì mà chỉ thấy ánh mắt cô vẫn còn đang nhìn cậu…



Nhịp tim Cố Thần càng nhanh, cậu quay đầu lại, “Sao cậu chậm thế, có ký tên thôi mà cũng lằng nhà lằng nhằng nữa!”



Ánh mắt Sở Dư lấp lánh, “… Sao mình phải ký?”



Cố Thần nhìn cô một lúc, thấy cô có vẻ như không đổi ý, cứ nhìn cậu cười cười.



Cậu bắt đầu kể lể, tủi thân nói, “… Anh họ cậu nói chúng ta không có giấy đăng ký kết hôn, nên tôi chưa phải là em rể của cậu ta.”



Không thèm gọi Đằng Phi mà gọi thẳng là anh họ cậu luôn rồi.



“Cậu ta còn bảo sau này chưa chắc hai chúng ta còn quen nhau!”



… Sở Đằng Phi nói vậy khi nào?



Cậu nói rồi mở nắp bút, chỉ chỗ cho cô ký tên, hoàn toàn không thấy có gì sai, lẩm bẩm nói, “Em rể của cậu ta rõ ràng sẽ là tôi ~”



Sở Tiểu Dư nhất định là của cậu.



Cậu hôn cô một cái rồi hỏi, “Đúng không?”



Sở Dư: …



Ý cười càng lúc càng sâu, nếu có một người như thế, biết rõ là ngây thơ nhưng vẫn muốn làm, toàn tâm toàn ý vì mình…



Cô không nói gì, nhưng lại chìu theo ý cậu, ký tên vào chỗ cậu chỉ.



Cố Thần nhìn chăm chú, vẻ mặt đắc ý gấp tờ giấy lại.



Ai nói cậu không có giấy hôn thú! Mau bước ra đây!



—— Xem cậu có lấy giấy kết hôn đập chết bọn họ không!