Anh Đừng Có Quyến Rũ Tôi

Chương 9 : Hồi còn nhỏ tôi bị nói lắp

Ngày đăng: 13:56 30/04/20


“Gì cơ? Luke đâu?”



“Là McGrady! Cậu ta vừa bước hụt cầu thang, ngã trật mắt cá chân rồi!”



Hunt trợn tròn mắt.



“Cậu còn ngẩn ra làm gì? Bọn tôi đã xin đổi tuyển thủ rồi! Cuộc họp hôm nay cậu có chú ý nghe không?”



“Nghe cũng có tác dụng gì? Tôi và McGrady đâu có giống nhau!”



“Giống hay không giống thì có gì quan trọng… Thôi bỏ đi, cậu cứ đua hết sức là được! Còn ngơ ra đấy à! Nhanh đi đi!” Nước bọt của Marcus đã sắp phun đầy mặt Hunt.



Hunt liếc nhìn Winston.



Vẻ mặt người kia thản nhiên đến mức khiến cậu hoài nghi: Phải chăng tên này đã biết mình sẽ lên đua thay từ trước?



“Hunt.” Ngay khi Hunt và Marcus chuẩn bị rời đi, Winston lại nói.



“Sao thế?” Hunt dừng bước xoay người hỏi.



“Tay đua là linh hồn của toàn đội. Mọi người tồn tại là để phối hợp với cậu, còn cậu, cậu không cần phải phối hợp với bất kì ai.”



Ngay lúc này, Hunt lại nhớ đến cảm giác sung sướng khi được lái xe đua của Winston phá vỡ mọi giới hạn.



Đúng thế, so với việc để ai đó chỉ huy, chi bằng ta tự mình làm chủ.



Marcus tỏ vẻ kinh ngạc.



Winston ít khi nói chuyện, là một điển hình cho câu ‘im lặng là vàng’, nhưng vừa nãy, rõ ràng cậu ta đã nói với Hunt không chỉ một câu. Từ từ đã, cậu ta vừa dạy Hunt điều gì? Tay đua không phải phối hợp với người khác, mà mọi người phải phối hợp với tay đua? Tùy tính như vậy phù hợp với Winston đấy, nhưng đâu có phù hợp với Hunt!



Này! Đừng có dạy hư Hunt của tôi!



Khi ngang qua McGrady mặt đầy giận dữ đang ngồi trên ghế để bác sĩ chăm sóc, Hunt không khỏi gửi cho gã một cái nhìn cảm thông.



“Ôn con! Nhìn gì mà nhìn!”



Hunt nhún vai: “Tôi chỉ muốn xem xem mắt cá của anh sưng to đến mức nào thôi.”



“Gì cơ?”



“Tôi biết anh coi tôi không hơn một bãi phân trâu. Người như tôi lái xe của anh lại chỉ giật được vị trí thứ mười sáu, mười bảy thì chẳng khác nào là sỉ nhục đẳng cấp của anh cả. Nhưng thế thì đã sao nhỉ? Nếu mắt cá của anh không thể hết sưng trong vòng một tuần, tôi sẽ còn thay anh đua cả chặng ở Anh nữa cơ. Ôi, chắc tôi sẽ mệt lắm đây!”



“Hả— Mày đừng có đi! Tao vặn cổ mày! Xem mày còn đắc ý nữa không!”



Đội ngũ bác sĩ ba chân bốn cẳng giữ McGrady ngồi lại.



Hunt thì nhún vai bỏ đi.



“Trời ơi, tôi cứ nhìn cái thằng nhóc này là lại muốn đấm.” Một kỹ thuật viên phụ trách thay lốp nói.
Dù chỉ có một điếu, cậu cũng phải thử cho kì được!



Xem xem Winston hút loại thuốc gì!



Hunt cười cười kề mặt tới, trực tiếp ngậm lấy rồi cướp luôn cả điếu thuốc. Winston không hề có ý giữ lại, thản nhiên buông tay. Hunt vốn đang nhắm mắt chuẩn bị hưởng thụ lại nhanh chóng nhíu mày.



“Này— sao anh cũng hút Camel!”



“Vậy tôi nên hút loại gì?”



“American Spirit?”



“Để lần sau hút thử.”



“À… cảm ơn nhé.”



“Cảm ơn chuyện gì?”



“Nếu lần đó không có anh mô phỏng đường đua Gilles Villeneuve trong đầu cho tôi, thứ hạng của tôi chắc đã chẳng ra sao rồi.”



Hunt nheo mắt hút thuốc.



Chẳng biết vì sao nhỉ, chỉ cần Winston bên cạnh, dù có hút thuốc giá rẻ, mình cũng cảm thấy thơm, không bị sặc khói.



“Mô phỏng kiểu đó cũng chẳng có tác dụng. Thứ tự cậu có được là nhờ thực lực của cậu.”



“Được, để cảm ơn anh, tôi sẽ nói cho anh biết một bí mật… Dù cũng chẳng thể coi là bí mật đâu, vì có nhiều người biết lắm rồi.”



“Ừ.”



“Hồi còn nhỏ tôi bị nói lắp, chỉ cần hồi hộp hoặc tức giận là sẽ lắp rất ghê, vì thế mà tôi thường bị trêu chọc. Chẳng có ai thèm chơi với tôi hết, cả đám cho rằng chỉ cần ở cạnh tôi là sẽ bị nói lắp theo.”







Lời tác giả



Giờ giải lao:



Hunt: Cứ hồi hộp là tôi nói lắp.



Winston: Có lúc nói lắp cũng rất tốt.



Hunt: Hử? Lúc nào?



Winston: Lúc tôi làm cậu, cậu gọi tên tôi lặp đi lặp lại.



Hunt: …