Anh Đừng Có Quyến Rũ Tôi

Chương 10 : Vậy thì xin anh đừng biến mất

Ngày đăng: 13:56 30/04/20


“Ừm.” Winston khẽ đáp một tiếng, không hề tỏ vẻ kinh ngạc, tất nhiên, có lẽ cả đời này cũng chẳng có chuyện gì khiến người này ngạc nhiên cho được, thế nhưng sự bình tĩnh của hắn khiến Hunt cũng tĩnh tâm nhìn lại thời thơ ấu của mình.



“Tôi càng không muốn nói lắp thì lại càng nói lắp nhiều hơn. Buồn cười nhỉ?”



“Nhưng bây giờ cậu chẳng gặp chút trở ngại nào nữa.”



“Bác sĩ tâm lý nói vì tôi tự ti và hay hồi hộp.” Hunt cười cười, thực ra đến tận giờ, sâu trong lòng cậu vẫn rất dễ tự ti, chẳng hề thay đổi mấy.



“Đó là lí do cậu bắt đầu tham gia Karting.”



“Ầy? Sao anh biết?”



“Karting hay Formula Renault đều yêu cầu người ta phải có tâm lí thật ổn định. Cậu lái Kart là để học tập và rèn luyện cách điều khiển cảm xúc của mình.”



“Sao anh biết?”



“Cậu nói với tôi.” Winston trả lời.



“Lúc nào?” Hunt lộ vẻ kinh ngạc, sao cậu không nhớ là khi nào nhỉ?



“Kiếp trước.”



“…” Hunt câm nín.



Tên Winston này có dáng vẻ nghiêm túc đến phi lý, pha trò lại nhạt nhẽo kinh người.



“Thôi được. Vậy kiếp trước tôi đã kể cho anh nghe về bố mình chưa?”



“Cậu nói đi. Tôi nghe thêm lần nữa cũng được.” Winston đáp lại.



“Anh mà cứ cái kiểu này là ta không thể làm bạn tiếp được đâu.”



“Được rồi, cậu nói bao nhiêu lần tôi cũng muốn nghe.”



Vẻ mặt thì nghiêm túc, lời vào tai lại chẳng nghe được bao nhiêu thành ý.



Hunt khinh thường nhìn trời, quyết định tự động bỏ qua khiếu hài hước nhạt nhẽo này của Winston.



“Bố tôi chơi cổ phiếu rất thành công ở Mahattan, vì thế hồi còn nhỏ, tôi chẳng phải lo đến cơm ăn áo mặc. Trừ bỏ sự nghiệp, người ông ấy quan tâm nhất là tôi. Đào tạo một tay đua tốn bộn tiền, càng đừng nói là bắt đầu từ khi còn nhỏ. Ông ấy mời huấn luyện viên hướng dẫn tôi, cũng dẹp cả công việc bận rộn để đến tham gia Karting với tôi. Mỗi lần giành được thứ hạng cao, tôi chỉ cần nhìn về phía bố là có thể nhận ra niềm vui trong mắt ông.”



“Ừ.”




“Thằng nói lắp, sao mày không ừ hử gì thế? Hay chính mày cũng rõ dù có nối quan hệ với Winston, mày cũng vẫn chẳng là cái thá gì cả! Mày mãi mãi chỉ là loại nhãi nhép, cái phận lót chân!”



Máu nóng như thể nổ tung phun từ tim ra ngoài.



“Mày… mày…”



Mày mẹ nó nói thêm một câu nữa đi, tao sẽ dúi đầu mày xuống bồn cầu!



Mặt Hunt đỏ phừng phừng, cậu cố gắng bắt lưỡi mình cuộn lên nhưng chẳng hiểu sao nó vẫn cứng đờ.



“Mày…” Hunt mở miệng, hai má liền ê ẩm. Cậu không thể phát âm như bình thường được.



Mày có thể vũ nhục tao!



Mày có thể vũ nhục bố mẹ tao, dù sao hai người họ cũng không nghe thấy!



Nhưng tại sao mày lại phải nói thế trước mặt Winston?



Hunt thậm chí không dám quay lại nhìn người kia.



Marcus nhìn vẻ mặt hiện giờ của Hunt mà sợ chết khiếp, đây là lần đầu tiên ông thấy Hunt nổi điên.



Không ít người xung quanh nhìn sang, nhiều người trọ ở đây không nằm trong giới truyền thông F1 thì cũng là thành viên của các đội đua.



Ví như Donald đội Sauber cũng vừa lúc đi ngang, hăng hái quan sát tình hình.







Lời tác giả



Giờ giải lao:



Hunt: Tên McGrady đó làm tôi tức đến nỗi kẹt băng! Tức chết mất! Tức chết mất!



Winston: Tôi cũng rất tức giận.



Hunt: Là huynh đệ nên thấy đồng cảm!



Winston: Ý của tôi là, người làm cậu “kẹt băng” đáng lẽ chỉ được có mình tôi thôi.