Anh Đừng Có Quyến Rũ Tôi
Chương 12 : Cứ điên tiếp đi là tốt nhất
Ngày đăng: 13:56 30/04/20
Nhất định phải giữ nguyên vị trí! Giữ nguyên vị trí!
Mày phải tiến lên, lần này chỉ có mày vượt mặt kẻ khác, quyết không dễ dàng để kẻ khác qua mặt.
Góc cua đầu tiên là nơi sự cố thường xuyên xảy ra, vì nơi này quá gần điểm xuất phát. Cả Marcus và chuyên gia công nghệ đều không hẹn mà cùng cầu nguyện với Thượng đế, hi vọng các tay đua của đội mình có thể thuận lợi vượt qua.
Bên tai Hunt, giọng nói lạnh lùng của Winston vang vọng— “Giảm tốc gài số 2.”
Xe đua của Hunt men theo đường đua lượn một đường đẹp đẽ, chẳng qua bao lâu, phía sau lưng cậu đã biến thành một đám hỗn loạn.
Hunt không chút kiêng dè xông về phía tay đua của đội Lotus trước mặt.
Đừng nóng vội, Hunt, không việc gì phải sốt ruột…
Nghĩ xem, mỗi lần theo đuôi Charles, Winston nhất định sẽ rất kiên trì, nhất định sẽ chờ đợi thời cơ tốt nhất!
Hunt trước sau giữ vững cự li với đối thủ, qua chừng năm vòng vẫn chưa bị bỏ rơi.
Tới đoạn đường thẳng sau góc cua gắt, Hunt lợi dụng hiệu ứng “kéo”. Khi cậu gần như đang ở vùng chân không, mà gia tốc của đối thủ lại đang giảm thì bắt đầu chuyển hướng. Cú vượt mặt của cậu tuy không sắc bén nhưng lại giống rượu vang đỏ trôi qua đầu lưỡi, khiến người ta nắm không được, đoán không ra, cứ thế mà bị vượt qua! (Hiệu ứng “kéo”, hay còn gọi là “núp gió tăng tốc” là một kỹ thuật vượt dựa vào khí động học. Tay đua di chuyển vào phía sau xe của đối thủ, vùng không khí có áp suất thấp hơn, chịu lực cản thấp hơn, tạo ra một chút lợi thế về tốc độ để vượt xe. Kỹ thuật này thường được sử dụng trên đoạn đường thẳng)
Tiếp theo, Hunt bắt đầu theo đuôi Duchovny đang ở vị trí thứ sáu.
Marcus hoàn toàn không hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra, chỉ có thể bụm lấy miệng mình: “Hunt trước nay luôn bị người ta vượt mặt… khi nãy nó… nó vừa vượt tay đua của đội Lotus đấy à?”
“Phong độ của Hunt còn tốt hơn chúng ta tưởng tượng.”
Hunt thở ra một hơi.
Kiên nhẫn… kiên nhẫn… Hunt, không được sốt ruột.
Duchovny hoàn toàn bất ngờ, vì sao người theo sau mình lại biến thành Hunt?
Tên tiểu tướng này không đủ kinh nghiệm, trong các trận đua vừa qua cũng chưa có màn vượt mặt nào đặc sắc. Duchovny nghĩ thế quyết định giữ vững vận tốc của mình.
Nhưng qua ba, bốn vòng, Duchovny đột nhiên cảm nhận được một mối nguy hiểm kì lạ.
Bởi Hunt đang theo sau lưng không hề bị bất cứ kẻ nào qua mặt, quan trọng nhất là cậu ta càng ngày càng tiến sát, điệu bộ kia… rõ ràng là hòng vượt qua mình!
“Tên nhóc thối…” Duchovny cười lạnh gia tăng tốc độ.
Nhưng Duchovny lại tiếp tục kinh ngạc: hết bảy, tám vòng rồi mà Hunt không hề định vượt, tận khi đến một góc cua trái, Hunt mới vẽ một đường cong tuyệt đẹp, không tiếc triển khai một màn lốp đọ lốp với Duchovny ngay ở đỉnh góc cua. Dây thần kinh của Duchovny suýt chút nữa là đứt! (Khi đã quyết định vượt đối thủ ở góc cua, tay đua phải di chuyển ra khỏi đoạn đường bình thường để lái vào đoạn đường trơn trượt hơn, vì thế, lốp xe bám đường tốt có vai trò rất quan trọng)
“Ối— Ối—” Marcus căng thẳng đến mức kêu lên thành tiếng.
Duchovny dù sao cũng là tay đua lão luyện có kĩ thuật thuần thục, thành công phòng thủ khi thoát cua, vào đường thẳng rồi liền tăng tốc với ý đồ cắt đuôi Hunt.
“Nếu đơn vị năng lượng của chúng ta khỏe thêm một chút, vừa nãy Hunt đã thành công rồi.” Chuyên gia công nghệ tiếc nuối thở dài một hơi.
“Nhưng mà đua hay lắm!”
“Tám vị trí đầu vốn toàn là tuyển thủ của những đội đua lớn, hôm nay cậu anh dũng thật!”
“Này! Sao cậu không nói gì? Nhóc con ngớ ngẩn rồi hả?”
“Tôi… tôi…” Hunt hé miệng nhưng chẳng nói được một câu hoàn chỉnh.
Marcus sáng tỏ bật cười lớn: “Có phải kích động quá nên nói năng không rõ ràng được không?”
“Không, tôi muốn nói là tôi đói quá…”
Sau hai giây trầm mặc, mọi người xung quanh liền phá lên cười.
Tuyển thủ F1 tiêu hao năng lượng không thua gì vận động viên marathon.
Hunt vớ lấy đồ ăn đội đua đã chuẩn bị sẵn, nhét một miếng to vào miệng.
“Từ từ! Từ từ thôi! Cậu định nghẹn chết à!” Marcus vừa nói xong, Hunt đã nghẹn luôn rồi.
“Trời đất ơi! Nhanh đem nước tới đây! Thằng nhóc nghẹn rồi!”
Trong chặng đua này, Owen của Red Bull bùng nổ vượt qua “Cá mập trắng” Charles ở vòng đua thứ hai đếm ngược, giành được chức quán quân chặng. Winston thua Charles bởi 0.3 giây ít ỏi, giành vị trí thứ ba, thế nhưng sau bốn chặng đua, tổng điểm của Winston xếp thứ hai vẫn khiến người ta tán thưởng.
Trong buổi phỏng vấn sau chặng đua, Marcus rạng rỡ cả mặt mày. Cánh truyền thông hiển nhiên rất chú ý đến lần thể hiện này của Hunt.
“Hunt, nghe nói trước chặng đua, cậu và Winston đã có trao đổi chút ít. Phải chăng nhờ Winston, cậu mới tìm được cảm giác ở F1?”
—
Lời tác giả
Giờ giải lao:
Hunt: Tôi phục tôi quá! Tôi muốn phần thưởng! Tôi muốn phần thưởng!
Winston: Muốn phần thưởng gì?
Hunt: Ôm ôm hôn hôn phụ nữ m-ô-n-g to n-g-ự-c to!
Winston: Ôm ôm hôn hôn thì được thôi, m-ô-n-g to n-g-ự-c to đừng có mơ.
Hunt: …
(Tác giả) Hunt không thể là một trong ba người về đích đầu tiên, bởi F1 không giống với những bộ môn thể thao khác. F1 có biến số rất lớn, thắng thua còn liên quan mật thiết đến kỹ thuật của tay đua và tính năng của xe đua nữa. Đến cả Schumacher cũng không chắc chắn trận đua nào mình cũng có thể ở trong top 3, vì thế lần này Hunt đã quá thần kỳ rồi.