Anh Đừng Có Quyến Rũ Tôi

Chương 13 : Thế giới này có một nửa là đàn ông, còn một nửa là phụ nữ

Ngày đăng: 13:56 30/04/20


Hunt ngại ngùng cười cười, có vẻ vô cùng xấu hổ nhìn về phía giám đốc truyền thông.



Cậu không muốn ra mặt trước báo giới, những nhà báo này chẳng khác gì ong mật, cậu chỉ cần tỏ vẻ có mật ong, bọn họ sẽ lao tới bu kín.



“Đúng là Winston đã cổ vũ Hunt rất nhiều, nguyên nhân thì có thể là, khi mới gia nhập làng F1, Winston cũng bằng tuổi Hunt bây giờ.”



“Có tin ở sảnh khách sạn trước trận đua hôm nay, Winston vì bảo vệ Hunt đã phát sinh tranh chấp với đồng đội của Hunt là McGrady. Sự thật có phải vậy không?”



Hunt thầm thở dài một hơi, chuyện này quả nhiên đã bị truyền ra ngoài rồi. Cậu lắc đầu như muốn giải thích, thế nhưng lại lo mình nói năng chẳng rõ ràng, chỉ đành nhìn giám đốc truyền thông.



Giám đốc truyền thông ngẩn người, nghĩ trong bụng: Bản lĩnh phủi tay của tên nhóc này đúng là không thầy mà vẫn giỏi!



“Mọi người đừng hiểu nhầm, nội bộ đội đua Marcus chúng tôi vô cùng đoàn kết. Tính cách của Winston thế nào mọi người cũng rõ, sao cậu ta có thế nảy sinh bất hòa với ai cơ chứ?”



Hunt thuận theo lời giám đốc truyền thông gật đầu thật mạnh, sau đó dù báo giới có hỏi chuyện gì, cậu đều chỉ cười cười.



Sau chuyện này, có người phỏng vấn McGrady: có phải Hunt được đội đua bảo vệ rất cẩn thận hay không, mà dáng điệu lại ngại ngùng như không biết trả lời câu hỏi thế?



“Bảo vệ cẩn thận? Ấy là vì tên đó nói lắp, các anh nhiều người vây quanh như thế, tên đó hồi hộp thì làm sao mà nói được!”



Vì thế, hôm ấy liền có một bài viết liên quan đến Hunt xuất hiện trên mạng: “Đồng đội tiết lộ Evan Hunt nói lắp là do ám ảnh thời niên thiếu”.



Hunt vừa đi trên hành lang khách sạn vừa nghiến răng nghiến lợi.



“Ông nói lắp? Ông nói lắp liên quan méo gì đến anh! Cẩn thận ông cắn chết!”



Có người đúng lúc lướt ngang qua vai cậu, hài hước lên tiếng: “Này cậu thiếu niên— ai chọc giận cậu vậy?”



Hunt vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Donald của đội Sauber. Người này mang dòng máu Latin, năm nay hình như đã hai mươi tám, dưới cằm mọc một ít râu, luận ngoại hình, hắn ta có khí chất Hunt cực kì ngưỡng mộ.



Chỉ là… tên này muốn làm gì?



“Sao cậu nhìn tôi bằng ánh mắt ruồng rẫy như vậy?” Donald buồn cười hỏi.



“Ông anh không nhớ trước cửa nơi diễn ra bữa tiệc từ thiện của Ferrari, ông anh đã coi tôi như thằng trông xe à?” Hunt lạnh lùng hỏi.



“Ồ— cái kẻ tóc tai lỗi mốt ăn mặc lỗi thời ấy là cậu sao!”



Hunt hất tay tên kia ra, càng lúc càng không muốn nói chuyện cùng hắn.



“Đừng thế chứ. Lần sau có dạ tiệc, cậu nên tìm thợ trang điểm đến mà tút tát. Hôm nay cậu đuổi tôi chạy tè cả ra quần, quả thật khiến tôi ấn tượng khó phai!”



Hunt chun mũi lại, có người hình dung bản thân như vậy sao?”


“Tôi hỏi cậu đã trưởng thành chưa?” Cô gái cười hỏi.



“Đương nhiên.”



Đây là Canada, cậu trưởng thành rồi.



Cô gái liếm liếm môi: “Cậu vừa bước vào tôi đã để ý rồi. Cậu rất dễ thương.”



“Khen tôi dễ thương không làm tôi vui đâu. Tôi cũng có thể rất gợi cảm.”



Cô gái lại cười: “Gợi cảm thế nào?”



“Tôi có thể hút thuốc của cô không?” Hunt hất cằm hỏi.



“Tất nhiên là được.” Cô gái nhếch mép cười, dùng ngón tay chuyển hướng điếu thuốc về phía Hunt. “Hút thuốc không làm đàn ông trở nên gợi cảm đâu…”



Giây tiếp theo, cô ta ngẩn người.



Thanh niên trước mắt không hề vươn tay tiếp điếu thuốc, mà chỉ nghiêng người hướng về phía cô gái như muốn hôn, sau đó, cậu ngậm lấy điếu thuốc, môi khẽ chạm vào ngón tay cô gái.



Cậu thở ra một làn khói, thong dong nhếch mép cười: “Giờ thì sao?”



Kì lạ thay, trong đầu lại là cảnh tượng Winston tựa gần vào mình.



Nụ cười trên gương mặt cô gái trở nên rạng rỡ hơn hẳn, cô ta dùng cánh tay kéo đầu Hunt lại gần: “Đúng là mẹ nó gợi cảm…”



Mắt thấy cô gái đã sắp hôn mình rồi, lại có người kịp thời đi tới bên cạnh, giọng nói lạnh lùng như băng rơi xuống:



“Cậu ở đây làm gì?”



Vai Hunt thoáng run, cậu ngẩng đầu lên, đối diện là Winston với đôi mắt sâu hun hút như bóng đêm.



Tim đập chậm hẳn lại, thần kinh căng thẳng như cái phút giây cậu sắp lái xe cán đích.







Lời tác giả



Giờ giải lao:



Hunt: Anh… anh… sao anh lại ở đây!



Winston: Sao tôi có thể cho phép cậu dùng cái cách tôi tán tỉnh cậu để đi tán tỉnh phụ nữ?