Anh Đừng Có Quyến Rũ Tôi
Chương 25 : Cậu ấy là của tôi
Ngày đăng: 13:56 30/04/20
Hunt chống cằm vừa ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ vừa nở nụ cười: “Nếu anh cũng nói thế này với truyền thông, cho dù anh vẫn giữ gương mặt lạnh te đi nữa, ba năm trước họ cũng sẽ không viết anh là kẻ kiêu ngạo, mắt cao hơn đầu gì đó đâu.”
“Tôi không quan tâm bọn họ viết gì.”
“Tôi biết mà. Trước kia thấy họ đả kích ai, tôi sẽ rất hứng thú theo dõi, nhưng bây giờ thì không thế nữa rồi…”
“Vì sao?”
“Nếu có kẻ nào nói xấu anh, tôi sợ tôi sẽ phát điên đánh kẻ đó chết ngay mất.”
Bởi vì… hình như anh là người bạn duy nhất mà tôi có.
“Đây mới chính là nguyên nhân khiến cậu khóc sau trận đua, đúng không?” Winston hỏi.
“Hả?” Hunt ngẩn cả người.
“Cậu lo mình không xuất sắc sẽ khiến tôi bị chỉ trích oan.”
Mày Hunt cau lại, cậu bỗng thấy ghét người này quá. Hắn luôn dùng một thứ giọng điệu thật thản nhiên để lật tẩy tâm sự của mọi người.
“Không phải sao? Anh là tay đua có khả năng cạnh tranh vị trí quán quân mùa giải với “Cá mập trắng” Charles hoặc Owen của Red Bull. Tôi với anh như ở hai thế giới vậy.” Hunt nhún nhún vai.
“Tôi luôn muốn được gần gũi hơn với cậu, dù rằng tôi chẳng biết bằng cách nào mới có thể thành công trong thời gian ngắn nhất. Nếu cậu cảm thấy chúng ta cách nhau quá xa, tôi cũng không biết phải làm sao nữa.”
Hunt cúi thấp đầu, dùng tay che mắt: “Trời ơi… đừng nói với tôi theo kiểu đó.”
“Vậy tôi nên nói thế nào?”
“Được rồi, Winston, xin lỗi anh. Chúng ta vẫn luôn ở trên cùng một đường đua, giờ như vậy, sau này cũng thế.”
Hunt nâng mắt nhìn người kia.
Cậu bỗng không kìm lòng được mà nghĩ rằng, sau này liệu còn người nào giống Winston, có thể nghiêm túc nói với cậu những lời như thế, khiến cậu cảm thấy mình là người đặc biệt nhất thế giới này?
Bít tết được nướng vừa độ, Hunt ăn rất ngon miệng. Cậu nhìn về phía Winston đối diện, ngón tay hắn áp lên cán dao từ tốn cắt bít tết, trông động tác vừa tỉ mỉ lại vừa dứt khoát.
“Cậu đang nhìn gì thế?” Winston cụp mắt hỏi.
Tên này có mắt trên trán hả? Thế mà cũng biết mình đang nhìn hắn!
“Tôi… đang học theo những động tác tao nhã của anh nhằm nâng cao trình độ bản thân.” Hunt híp mắt cười.
“Nhưng tôi lại không muốn cậu trở nên giống mình. Tôi mong cậu lúc nào cũng có thể thích gì làm nấy.” Winston đặt dao xuống, nâng mắt lên nói.
“Thích gì làm nấy?” Hunt cong khóe miệng: “Vậy Winston này… anh cũng đừng thay đổi nhé? Tôi mong rằng thật nhiều thật nhiều năm về sau, chúng ta vẫn có thể nói chuyện như bây giờ, anh vẫn cứ là người bạn quan trọng nhất của tôi.”
Xin anh đừng giống như mẹ tôi, vì cái gọi là “khởi đầu mới” mà quay lưng đi mất.
Xin anh cũng đừng giống như bố tôi, vì cái gọi là “thất bại” mà chìm đắm trong men rượu, không còn trông thấy tôi nữa.
“Hunt, tôi không thể làm bạn của cậu mãi được.”
Tiếng Winston vang lên, Hunt vô thức nắm chặt dao ăn trong tay.
Đúng nhỉ, tôi và anh đều là người độc lập, dù có là bạn thân hơn nữa— đời này có bữa tiệc nào chẳng phải tàn…
“Nhưng tôi sẽ mãi mãi ở bên cậu, dù cậu có sợ tôi, ghét tôi, vùng vẫy muốn thoát khỏi tôi, tôi vẫn sẽ như vậy.”
Giọng nói của Winston rõ ràng rất nhỏ, thế mà lại khiến Hunt có ảo giác như bị bao vây.
“Sao tôi có thể sợ anh được? Còn ghét à? Thôi được, có lúc cũng ghét anh thật đấy… chỉ cần anh vừa xuất hiện thôi, tôi sẽ chẳng thể tán đổ được cô nào nữa, các cô ấy đều sẽ chỉ nhìn mình anh.”
Hơn nữa tôi có tay có chân, muốn rời bỏ ai cũng chẳng cần vùng vẫy.
Winston không hề đáp lại.
Hunt nghĩ một hồi lại nói tiếp: “Từ từ đã, nếu anh không thể mãi mãi làm bạn tôi, vậy làm sao có thể bên tôi mãi mãi được? Làm kẻ địch cả đời hả? Tương ái tương sát trên đường đua như thể anh và Charles đội Mercedes?”
“Tôi sẽ là ai do tự cậu quyết định.”
“Tôi có nghĩ đến nổ đầu cũng chẳng ra…” Hunt cau mày ngoẹo đầu nói: “Tôi nhận ra cách suy luận của hai chúng ta thường không thống nhất. Tất nhiên… như thế cũng rất thú vị.”
“Tôi không phải là người quá kiên nhẫn, Hunt. Khi cậu đã vượt quá giới hạn của tôi, tôi sẽ không lịch sự như bây giờ nữa.”
Hắn rành rành như đang uy hiếp cậu, thế mà những ngón tay cầm dao của cậu lại dần thả lỏng.
“Anh có thể không lịch sự với tôi kiểu gì chứ? Thê thảm hơn cả chuyện McGrady đánh tôi sao?” Hunt tiến sát mặt về phía Winston, vừa cười vừa hỏi.
Chỉ cần anh không quay lưng đi như những người tôi cho là quan trọng trước đây, tôi sẽ chẳng quan tâm anh có lịch sự hay không nữa.
Winston cũng từ từ ngả về phía Hunt, nhìn vào đôi mắt cậu mà trả lời: “Cậu có muốn thử ngay bây giờ không?”
“Được, thử xem!”
Hunt còn chưa kịp cười thành tiếng đã nhìn thấy Winston nghiêng mình, một tay chống bàn, gương mặt cúi thấp càng lúc càng gần. Cậu còn như cảm nhận được hơi ấm truyền từ đôi môi người kia sang, xúc giác bỗng dưng nhạy bén không gì sánh được…
“Thế… đã được chưa?”
“Được rồi, nhớ việc đã đồng ý với tôi đấy.”
Nói xong, đối phương lãnh đạm quay lưng trở về phòng của mình.
Donald nhìn đồng đội của mình, hai người đều không hẹn mà cùng nuốt “ực” một ngụm.
“Chúng ta không nên nói ra đâu nhỉ?” Đồng đội hỏi.
“Đương nhiên…”
“Vậy có nên nhắc nhở Hunt đội Marcus một tiếng không?”
“Đương nhiên là không!! Cậu ngốc không thế!” Donald nói.
“Nhưng nếu không nói… tôi sợ mai sau cậu ta sẽ thê thảm lắm…”
“Thằng ôn thảm còn hơn chúng ta thảm!”
“Vậy… vậy cũng đúng…”
Hai người gật gù quyết định không nói gì hết.
Mọi chuyện phải kể từ mười phút trước…
Khi Donald và đồng đội đang vô cùng hưng phấn chuẩn bị rượu bia và vài thứ đồ thú vị lặt vặt, chuông cửa bỗng vang lên.
“Mấy cô đến sớm thế cơ à?” Đồng đội nhìn Donald.
“Không phải bảo tối mới tới sao? Tôi đi xem thử. Mong là không phải huấn luyện viên, bị phát hiện là phải nghe giảng đạo mất.”
Donald nhìn qua mắt mèo, phát hiện cái người đang đứng ngoài cửa tay đút túi quần, mặt mũi lạnh tanh hóa ra là Winston!
“Là Vann Winston!”
“Winston đến làm gì? Hai người thân nhau lắm à?”
“Ai thân với tên đó làm gì!!”
Tuy có nghi ngờ nhưng Donald vẫn mở cửa ra. Còn chưa đọ mắt với Winston được 0.1 giây, Donald đã thấy phát hoảng.
“Ấy? Winston? Có việc gì không? Hay cậu đi nhầm phòng?”
Cửa phòng Donald còn he hé, Winston đã trực tiếp vươn tay đẩy cho mở hẳn ra. Donald lảo đảo một bước, suýt nữa không đứng vững.
“Này… Cậu cứ vào thế à…”
Donald hoàn toàn chẳng hiểu gì cả, thế nhưng hắn ta vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh lùng tỏa ra từ khắp người đối phương.
Winston liếc mặt nhìn rượu bia trên bàn, tai thỏ các loại trên giường rồi lãnh đạm hỏi: “Các anh đang chuẩn bị tiệc?”
“À… đúng thế… cậu có muốn tham dự không?” Đồng đội của Donald ngốc nghếch hỏi.
Donald vội dùng cùi chỏ huých tên này: “Ừm, Winston, cậu có chuyện gì à?”
Winston đứng dựa vào bàn, khoanh tay nghiêng mặt, ánh mắt sác bén như dao lướt qua gò má Donald.
“Hunt không có bạn bè thân thiết, tôi rất cảm kích vì sau chặng đua, anh có thể giúp cậu ấy đỡ cô đơn.”
“… Tôi có nên nói “cảm ơn, cậu quá khen rồi” không?”
“Lần ở Montréal cũng là do anh đưa cậu ấy đi đúng không?”
“Đúng thế. Chính cậu ta cũng muốn đi mà, sao vậy?”
“Không sao. Nhưng có chuyện này tôi muốn anh nhớ thật kỹ.”
Winston chậm rãi đi tới trước mặt Donald, đột ngột vươn tay túm lấy cổ áo Donald, kéo Donald tới gần. Cảm giác sợ hãi bỗng trào lên trong lòng khi Donald phải đối diện với đôi mắt tràn ngập băng giá kia.
“Cậu ấy là của tôi.”
“…” Donald ngẩn ngơ nhìn Winston, kinh hãi vì khí thế ánh lên trong mắt hắn đến nỗi mãi không cất lời nổi.
Đồng đội của Donald vẫn đứng nguyên chỗ cũ, đờ cả người ra.
“Trừ tôi ra, nam nữ gì cũng không được động tới cậu ấy.”
Đôi mắt Donald cũng như phát run: “… Cậu… cậu nói gì cơ?” Hắn ta cảm thấy mình nghe nhầm là chắc rồi!
Winston nghiêng mặt, Donald giác như chỉ cần tầm mắt người nọ di chuyển, gò má mình liền bị rạch một vết thương.
“Tôi cũng không cho phép cậu ấy làm việc đó với bất cứ ai.”
Lời ấy buông ra cũng như có một ngọn núi lửa nổ tung trong đầu Donald. Tuy đó là một là đòn công kích mang tính hủy diệt, chí ít cũng giúp Donald khó khăn gọi được chút lí trí quay về.