Anh Đừng Có Quyến Rũ Tôi
Chương 26 : Đêm của Lilith
Ngày đăng: 13:56 30/04/20
(Lilith là người phụ nữ đầu tiên được Chúa tạo ra từ bụi bẩn và cát sạn để bầu bạn với Adam. Lilith nghĩ mình có quyền ngang bằng với Adam, không chịu thuần phục dưới ưu quyền của Adam và sự sắp đặt của Chúa, vì thế đã chạy tới vùng đất chết và ăn nằm với quỷ dữ. Người Do Thái quan niệm Lilith là nữ vương của quỷ dữ, chuyên làm hại trẻ sơ sinh và làm tình với đàn ông khi họ say ngủ. Ngày nay, Lilith là biểu tượng cho phong trào đòi quyền bình đẳng cho nữ giới về tình dục và quyền con người)
Donald kinh nghiệm phong phú vốn lọc lõi hơn Winston nhiều, thế nên vừa bị dọa một câu đã sợ chết khiếp thế này, lòng tự trọng của Donald sẽ bị tổn thương.
“Hunt vẫn chỉ là một thằng nhóc con chưa đầy hai mươi tuổi! Cậu dựa vào đâu mà ngăn cản thằng nhóc tìm hiểu gió trăng? Cậu thấy thế là công bằng sao?”
Nhóc Hunt, anh làm bao nhiêu việc đều là vì cậu đấy!
Sau này cậu nhất định phải báo đáp anh!
“Dựa vào việc tôi muốn có cậu ấy.” Winston không lớn tiếng nhưng vẫn đủ để đàn áp thần kinh Donald, khiến hắn ta đau hết cả đầu.
“Tôi không thích bị kẻ khác uy hiếp. Chuyện Hunt muốn làm, tôi chẳng có lí gì ngăn cản.”
“Vậy thì thử xem.” Winston buông cổ áo Donald: “Chặng Red Bull Ring tuần sau, tôi sẽ tận tay tiễn từng người một của Sauber ra khỏi đường đua.”
Đồng đội của Donald run run nhìn về phía hắn ta cầu xin. Hai người họ không vô dụng, nhưng Winston với bản lĩnh của mình vẫn hoàn toàn có thể tiễn họ ra khỏi đường đua mà không hề bị xử phạm quy!
“Mẹ kiếp, cậu thật hèn hạ…” Donald giơ tay bưng đầu, lí trí và đạo đức đang giằng co dữ dội.
“Trước nay tôi không phải chính nhân quân tử.” Winston đáp lại.
“Hunt có biết cậu là một thằng khốn nạn không?”
“Về sau sẽ biết.”
Nhìn vẻ mặt vô cảm của Winston, Donald thầm thăm hỏi thượng đế, giờ thì hắn ta đã biết cảnh giới cao nhất của vô liêm sỉ là gì rồi!
“Tôi… sau này tôi còn có thể làm bạn với Hunt không?”
“Vậy hãy đưa cậu ấy đi tham gia những hoạt động lành mạnh một chút.”
“Ví dụ?” Donald đã sắp suy sụp. Những hoạt động nào mới được Winston coi là lành mạnh đây?
“Quần vợt, cưỡi ngựa, BBQ, trượt tuyết đều được cả.”
“… Tôi hiểu rồi, cậu mẹ nó không cho Hunt đi tán gái, đúng chưa!”
Donald dùng ánh mắt nhìn người điên để nhìn Winston. Hắn ta vốn tưởng Winston chỉ là một người lạnh lùng khó gần thôi, giờ mới biết Winston còn là một kẻ thần kinh cực kì cố chấp và có lòng độc chiếm.
“Tán trai cũng không được.”
Donald nghĩ nguyên tắc của mình đã bị hủy hoại hết rồi. Dù cả đời phong lưu nhưng trước nay hắn ta chưa từng làm việc xấu, thế mà lúc này, hắn ta lại đột nhiên thấy như mình vừa đẩy một thằng nhóc còn chưa nắm tay con gái bao giờ vào hố lửa!
Nhưng cái tên điên Winston này là kẻ nói được nhất định làm được. Donald bỗng nhớ tới chặng đua trước, vì ép một tay đua chậm vòng phía trước nhường đường, Winston đã khiến chiếc xe ấy xoay ngang, suýt nữa thì đâm phải hắn ta đang đuổi theo phía sau. Mà cũng chính vì nguyên nhân đó, hắn ta mới lọt khỏi top ba…
Donald thấy mình thật quá xui xẻo.
“Lần trước có phải là cậu cố ý không!” Donald bừng tỉnh, định túm lấy cổ áo của Winston mà đối phương lại nghiêng người tránh thoát.
“Đó là lời cảnh cáo của tôi. Nhưng chặng đua Áo này, tôi sẽ không hạ thủ lưu tình nữa.”
“Mẹ kiếp…” Donald rất muốn đấm tên này, có điều ngay cả nắm tay cũng không vung lên được.
Winston nghiêng mặt nhìn điện thoại của Donald vẫn đang bị ném trên giường: “Anh có thể gọi điện cho cậu ấy ngay bây giờ, hoặc làm kẻ địch của tôi.”
“Hừ…” Donald cười tự giễu.
“Gọi đi… chỉ là một bữa tiệc thôi mà…” Đồng đội buồn rầu khuyên nhủ.
Donald cắn răng gọi đến số máy của Hunt, đến lúc nghe thấy giọng nói đáng ghét của thằng nhóc ở đầu bên kia, Donald lại càng áy náy, dù không thể phủ nhận mỗi câu hắn ta nói đều là do áp lực từ phía Winston. Tới tận khi nhóc Hunt tiếc nuối cúp máy, Donald mới thở phào một hơi.
“Năm vòng đầu tiên trên Red Bull Ring, tôi sẽ cản đường Enzo đội Lotus giúp anh. Thế nhưng về sau có bị người kia bắt kịp hay không thì anh tự lo lấy.”
Nói xong, Winston đóng cửa bỏ đi.
Đêm qua đã xảy ra những chuyện gì?
Hunt nhớ Winston đã đưa mình tới một tòa thành cổ, tham gia một buổi tiệc đặc biệt mang tên… “đêm của Lilith”. Sau đó, mình bị cố định ở trên ghế, uống ba ly rượu cực mạnh…
“Này!! Hunt! Cậu ra ăn tối nhanh lên!”
“Tôi biết rồi… ra ngay đây!”
Không ngờ mình lại ngủ đến tận hơn sáu giờ tối ngày hôm sau!
Cậu đi tới bên bồn rửa mặt, vặn vòi nước, bóp kem đánh răng, lúc ngẩng mặt lên thấy mình trong gương, mắt cậu bỗng trợn trừng.
“Cái… cái gì thế này!”
Hunt nâng cằm, trên cổ cậu đầy những dấu vết hồng hồng.
“Mẹ ơi…” Hunt vén áo phông lên, phát hiện ngực mình, bụng mình, hông mình trông thê thảm đến không nỡ nhìn.
Những cái hôn điên cuồng hoàn toàn không mang lí trí lại tràn về não cậu.
“Trời ơi… mấy cô gái này… đáng sợ quá…”
Hunt không nhớ rõ chi tiết, nhưng cậu vẫn mang máng rằng mình đã rơi vào đầm sâu không cách nào thoát được, mọi cảm quan đều không chịu khống chế. Mà hình như cậu còn được mấy cô ấy “chăm sóc” cho tới tận khi giải phóng… rất nhiều lần?
Cậu vén quần mình lên, vừa nhìn một cái đã sợ mất hồn: Khắp đùi cậu đều là những dấu vết cực rõ ràng!
“Mấy cô gái này… định ăn thịt mình luôn chắc?”
Hunt đột nhiên cảm thấy việc mình còn sống sót trở về là vạn phần hạnh phúc.
Tiếp đó, cậu nhận thấy hiểu biết của mình về Winston lại được nâng lên một tầm cao mới: Donald chỉ có thể tổ chức một bữa tiệc tầm thường với mấy “cô thỏ”, Winston lại có thể đưa cậu đi thưởng thức “Đêm của Lilith” như lấy mạng người ta được.
Chính xác là đã “vét nhẵn” cậu rồi!
Hunt cảm thấy hai chân mình bây giờ đều nhũn cả ra. Thật không tưởng tượng nổi, lần sau Winston còn có thể đưa cậu tới đâu nữa?
Vệ sinh cá nhân xong, Hunt quay lại phòng mới nhìn thấy một lời nhắn được chặn ở mặt tủ đầu giường. Nét chữ trên ấy tao nhã mà linh hoạt, cho dù nhìn bằng mắt thường, cậu cũng có thể đoán được lực đặt bút của người kia: Cậu say rượu, tôi đã đưa cậu về. Hẹn gặp ở Áo.
Hunt có phần ngại ngùng vuốt mũi. Winston đưa mình về thế nào cậu cũng không nhớ nữa.
Cồn đúng là đáng sợ thật! Sau khi uống rượu say, trong cơn hôn mê, tất cả những kí ức rời rạc cậu nhớ được chỉ còn là sức hấp dẫn điên cuồng ấy. Men say có thể xóa nhòa khoảng cách giữa hiện thực và tưởng tượng, vì thế cha mới đắm chìm sao?
“May mà có Winston ở đó…” Nếu không chẳng biết mình đã say ngất ở đâu rồi.
Mớ quần áo đắp đống của cậu đã được thu gọn cả vào va li, nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết là Winston làm giúp cậu, chắc là do hắn biết cậu sẽ dậy rất muộn đây mà. Thế nhưng Winston còn phải đáp chuyến bay sớm nữa, có khi hắn đã không được ngủ cả đêm.
Hunt cảm thấy lòng mình thật ấm áp.
Bên giường còn đặt sẵn một chiếc áo Winston không cất, để đó để cậu thay. Hunt cởi chiếc đang mặc ra, cúi người lại vô tình nhìn vào chiếc gương đang phản chiếu lưng mình…
“Má! Sao trên lưng mà cũng có!”
Rõ ràng cậu bị giữ chặt trên ghế, lưng dựa vào thành ghế, mấy cô gái kia làm sao có thể làm thế này được? Hơn thế, những dấu hôn còn tiếp tục kéo xuống sâu hơn, đến cả khu vực gần xương cụt cũng có! Hunt cảm thấy mình vừa gặt hái được tri thức mới về sự chủ động của phụ nữ!
Vì thế, lúc Hunt xuống nhà hàng dùng bữa, mọi người đều nhìn cậu bằng ánh mắt tò mò.
“Hunt… sao cậu lại vắt khăn lên cổ thế?”
Bởi vì cậu đang mặc áo sơ mi, nếu là áo phông thì đã không đến nỗi kì dị lắm.
Hunt có vẻ bình tĩnh nhận lấy khay đựng đồ ăn: “À, hình như cổ tôi dị ứng.”
“Dị ứng? Cậu phải bôi thuốc đi! Tôi đi gọi bác sĩ giúp cậu!”