Anh Đừng Có Quyến Rũ Tôi

Chương 42 : Tôi sẽ cho cậu một đời không lo cơm áo

Ngày đăng: 13:57 30/04/20


Hunt cẩn thận nghiêng người quan sát gương mặt Winston rồi đột nhiên phát hiện, tất cả chăn đều được đắp lên người mình, lưng Winston chẳng có gì che cả.



Còn nói tôi phải cẩn thận kẻo cảm lạnh à! Anh thế này mới nhiễm lạnh ấy!



Hunt kéo chăn lên đắp cho Winston.



“Cậu tỉnh rồi sao?” Winston mở mắt ra nhìn cậu.



“Ừ!” Hunt ngồi khoanh chân nhìn ra ngoài cửa sổ: “Không biết mấy giờ rồi nhỉ?”



Mặt trăng treo trên không trung vừa dịu dàng vừa sáng tỏ, ánh trăng rơi xuống mặt hồ, nước trong hồ lại bốc hơi, hợp thành một cảnh tượng mông lung mà đẹp đẽ.



“Mười giờ tối rồi.”



“Hả? Chưa kịp làm gì đã mười giờ rồi?” Hunt tỏ vẻ ngạc nhiên.



Winston nằm nghiêng chống cằm mỉm cười: “Cậu còn muốn làm gì nữa?”



“… Ở đây yên tĩnh thật.”



“Ừ, vì thế tiếng động nào vang lên cũng có thể nghe thấy rất rõ.”



“Anh lại thế rồi.” Hunt bất lực đạp khẽ vào người kia.



Ai ngờ Winston lại tóm lấy mắt cá chân cậu, tốc độ nhanh đến mức cậu không kịp phản ứng. Cậu đang định thu chân lại, Winston đã kéo cậu về phía mình.



“Này, đừng đùa nữa! Tôi chuột rút thì sao?”



“Cậu không được huấn luyện nâng cao độ dẻo dai cho cơ thể sao?” Winston bình thản hỏi, lực hắn dùng để giữ mắt cá chân Hunt vẫn chẳng giảm chút nào.



“Khỉ gió! Huấn luyện là để đề phòng thương tích do cơ bắp bị kéo căng quá độ trong khi đua! Ai hơi đâu đang yên đang lành lại giơ chân lên cao thế này!”



“Thế này là cao à?” Winston lại nâng chân Hunt lên cao hơn nữa.



Ống quần rộng thùng thình Hunt mặc trượt xuống, góc nhìn của Winston vừa khéo có thể thấy rõ những gì bên trong.



“Bỏ ra!” Hunt dùng cánh tay chống cả người, cố gắng lùi về sau.



Nhưng Winston vẫn túm chặt lấy cậu, chẳng có động thái gì: “Thế này thì sao?” Hắn cố tình gập đầu gối của Hunt lại, kéo về một bên.



“Tôi đạp anh bây giờ!”



Nhưng Winston vẫn không buông tay. Hunt đột nhiên thấy không vui khi nhận ra mình hoàn toàn thua thiệt về sức mạnh. Cậu khẽ thu đầu gối, đạp mạnh về phía vai Winston: “Đắc ý cho lắm vào!”



Winston quả nhiên thả lỏng tay hơi nghiêng người, chân Hunt sượt qua đầu vai hắn. Hắn lại bất ngờ chuyển sang túm lấy bắp chân cậu, ấn đầu gối cậu lên vai mình, sau đó dần dần ngả người về phía cậu: “Hai chân được nâng lên gác trên vai, mỗi phút ít nhất tốn hai mươi sáu calo. Cậu có thấy cần không?”



Tên này lại bắt đầu trêu ngươi! Hunt hậm hực dùng bên chân còn lại đạp hắn, chẳng ngờ chân ấy cũng bị tóm nốt. Mình đã nhanh đến thế rồi! Chẳng lẽ tên Winston này là quái vật!?



“Cậu vốn không dám dùng hết sức đạp tôi, vì sợ làm vai tôi bị thương.” Nụ cười của Winston rất nhạt, Hunt lại cảm thấy đó là một nụ cười đắc ý.



“Thả ra ngay! Nếu không tôi đánh anh thật đấy!” Hunt dứ dứ nắm tay.



Winston buông hai chân của Hunt ra, đột nhiên lại tóm chặt lấy nắm tay đang vung về phía mình của cậu. Hunt vừa hạ được chân xuống, Winston đã thình lình kéo thật mạnh, cậu liền bổ nhào lên người hắn. Winston ôm chặt lấy thắt lưng cậu, bế lên cao. Hunt ngồi trực tiếp lên người hắn.



“Tư thế ngồi, mỗi phút khoảng sáu mươi calo. Cậu chắc phải cần hơn một trăm rưỡi.”



Tiếng nói của Winston vang lên bên tai Hunt, hơi thở của hắn rất ấm áp, thậm chí chẳng cần nghiêng mặt quan sát, Hunt cũng biết là hắn đang cười.



“Anh muốn chết à!”



Hunt chống tay lên vai Winston rồi đứng vùng dậy. Winston đột ngột giữ lấy thắt lưng cậu, khiến cậu va mạnh vào chóp mũi hắn, suýt nữa ngã dập mặt. Cũng ngay lúc ấy, nơi kia của cậu liền sượt qua mũi hắn.



“Không… không liên quan tới tôi… là tại anh trêu tôi…”



Đáng đời chưa!! Quân lưu manh!



Sâu trong tiềm thức, Hunt biết Winston sẽ không nổi giận. Quả nhiên, Winston chỉ nghiêng mặt bật cười.



“Cười nữa xem, tôi đánh thật đấy!”



“Cậu không đánh được tôi.” Winston thản nhiên ngồi dậy rồi ra mở cửa.



Một cô gái mặc kimono bước vào thu dọn đồ ăn trên bàn.



“Giờ có về phòng ngủ không?” Winston lên tiếng.




Hunt hừ một tiếng, bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình, xỏ lại quần bò và áo phông đã mặc khi mới tới đây. Sau khi xử lý xong bữa trưa, hai người liền lái xe rời Noboribetsu tới sân bay Sapporo. Winston là người lái xe, vận tốc rất vừa phải, Hunt híp mắt hưởng thụ cảm giác gió lướt qua gò má mình.



“Này… về sau chúng ta phải tiếp tục đi nghỉ cùng nhau nhé!”



“Được thôi.” Winston đáp lời.



“Abu Dhabi rất gần Dubai, khi nào chặng đua kết thúc, chúng ta tới ở khách sạn Burj al-Arab đi!” Hunt nói.



“Burj al-Arab cũng chẳng có gì mới lạ đâu.”



Đây không phải lần đầu tiên Winston tham gia đua ở Abu Dhabi, hắn đã chẳng còn cảm giác hiếu kì hay mong đợi gì với Dubai nữa.



“Nhưng tôi chưa ở đó bao giờ.” Hunt nói: “Nghe nói công viên nước cũng được lắm, anh tới chơi bao giờ chưa?”



“Tôi không chơi mấy thứ như vậy, nhưng nếu cậu muốn thì ta cùng đi.”



Hunt có cảm giác đây là cuộc đối thoại giữa cha và con: “Vậy rốt cục anh có hứng làm gì!”



“Cưỡi ngựa, trượt tuyết, chơi golf, du thuyền.”



“Đúng là quý tộc thật.” Hunt nhỏ giọng nói.



“Cậu không muốn đi cùng tôi à?” Winston nghiêng đầu hỏi.



“Tôi không biết gì về những thứ ấy.”



“Tôi dạy cậu.”



“Thế thì còn được.” Hunt mỉm cười.



“Vậy sau khi chặng đua này kết thúc, hai ta cùng đi.”



“Được được!”



Hai người tới sân bay Sapporo, lấy vé rồi chuẩn bị lên máy bay. Hunt đang xếp hàng chờ lên máy bay thì nghe thấy có người gọi mình: “Hunt, không ngờ lại gặp cậu ở đây!”



Hunt quay đầu lại liền nhìn thấy Audrey Wilson. Cô vẫn đang đeo máy ảnh ống kính rời trước ngực, ba lô hành lí sau lưng, bên ngoài khoác áo đơn giản, quần bò bên dưới càng tôn lên đường nét thướt tha của đôi chân.



Hunt mỉm cười: “Chị nghỉ phép ở Sapporo à? Hay là đi phỏng vấn ai?”



“Ha ha ha… nếu tôi nói cho cậu biết, cậu không được cười đâu đấy nhé.” Audrey đi về phía Hunt nói nhỏ: “Tôi nghe người trong đội đua Ferrari nói Winston đến nghỉ ở Sapporo, thế nên mới tới đây nghỉ phép, biết đâu lại tình cờ gặp mặt thì sao?” Cô nháy nháy mắt.



Tuy ngữ khí chỉ như nói vui, thế nhưng Hunt lại cảm giác chuyện Audrey coi trọng Winston là thật. “Sau khi tình cờ gặp mặt, chị định sẽ làm gì?” Hunt nửa đùa nửa thật hỏi.







Lời tác giả



Giờ giải lao:



Hunt: Oa! Anh đầu tư ở nhiều nơi thế! Anh đầu tư cả ở bar và câu lạc bộ à?



Winston: Ừ.



Hunt: Không giống phong cách của anh.



Winston: Phù hợp trình độ thưởng thức của em là được.



Hunt: Ồ, còn có cả khách sạn!



Winston: Để đến nơi nào trên thế giới, tôi cũng tiện ngủ với em.



Hunt: Sao còn có cả công ty hàng không?



Winston: Em trốn đến đâu tôi cũng sẽ biết.



Hunt: …







Thông tin bổ sung:



Burj al-Arab, có ý nghĩa “Ngọn tháp của Ả Rập”, là một khách sạn hạng sang và cũng là một biểu tượng của Dubai. Nó nằm trên một hòn đảo nhân tạo cách bãi biển Jumeirah 280 m, và dùng một cây cầu riêng để nối với đất liền. Khách sạn có kiến trúc hình tượng hóa với hình dạng một cánh buồm Ả Rập no gió ra khơi, với chiều cao 321 mét, gồm 56 tầng, 202 phòng, trong đó có một phòng Tổng thống.