Anh Đừng Có Quyến Rũ Tôi
Chương 43 : Hoa hồng giấy báo
Ngày đăng: 13:57 30/04/20
“Cậu biết mà, hẹn cậu ta ăn cơm, sau đó đẩy “phịch” cậu ta xuống mặt bàn ăn kiểu Nhật. Nghe tràn đầy cảm xúc nhỉ?”
“Ha ha… rất cảm xúc.” Hunt sờ sờ mũi: “Người chị muốn đẩy ngã đang ở ngay sau lưng chị đấy.”
“Hả?” Audrey quay đầu lại liền nhìn thấy Winston một vai khoác ba lô đứng bên cạnh: “Hừ! Sao cậu không nói với tôi từ đầu!” Cô giả vờ nổi giận thụi một cú vào vai Hunt.
“Ha ha ha! Đương nhiên là vì để thần tượng của chị hiểu tấm lòng chị!” Hunt để lộ vẻ mặt xấu xa. Sâu trong lòng, cậu lại không khỏi ước ao được như Winston. Tiếp đó… tự nhiên lại khó chịu.
“Chị Wilson.” Winston cúi đầu, dáng điệu thật là tao nhã lịch sự.
Hunt đụng khẽ vào vai Winston, nhỏ giọng nói: “Có giỏi thì lưu manh tiếp đi!”
“Cậu có chắc là muốn thế không?” Winston mang gương mặt vô cảm thấp giọng hỏi.
“Thôi đi vậy.” Hunt có dự cảm: dù sao thì người xui xẻo chắc chắc cũng vẫn sẽ là mình thôi.
“Hai người… cùng đi nghỉ sao?”
“Đúng thế. Chúng tôi đến Noboribetsu tắm suối nước nóng.” Hunt mỉm cười trả lời.
“Chẳng trách da cậu nhìn đẹp quá nhỉ. Mà tôi đã tổng kết được một kinh nghiệm rồi.”
“Kinh nghiệm gì ạ?”
“Lần sau muốn phỏng vấn không hẹn trước với Winston, người tôi cần đặt lời không phải là người trong đội Ferrari, mà là cậu.”
“Ha ha ha! Đúng đấy, vậy lần sau phỏng vấn tôi, chị nhất định phải viết cho bùi tai vào đấy! Nếu không, tôi sẽ không tiết lộ tin tức nội bộ cho chị đâu!” Hunt nháy nháy mắt.
Sau khi xếp hàng vào khoang máy bay, Hunt nhận ra Audrey ngồi cùng một hàng với hai người, chỉ cách nhau một lối đi thôi. Hunt rất lịch sự xếp hành lý giúp Audrey.
“Cảm giác đi du lịch với Winston thế nào? Đám nhà báo chúng tôi mong muốn nhất nhưng cũng sợ hãi nhất là khi phỏng vấn Winston.”
“Vì sao?” Hunt tò mò hỏi.
“Vì sau khi có một màn biểu diễn cực kì đặc sắc, cậu ta lại hoàn toàn có thể khiến tất thảy nhà báo nghẹn lời.”
“Ha ha ha!” Hunt bật cười, liếc nhìn Winston bên cạnh một cái. Tên này vẫn xem tạp chí giống như lúc đến, thần tình bất biến như pho tượng, hoàn toàn chẳng cách nào liên hệ với cái tên miệng lưỡi dẻo quẹo khi còn đang đi du lịch suối nước nóng.
“Chúng tôi luôn hi vọng cậu ấy có thể nói nhiều hơn vài câu.” Audrey nhìn về phía Winston.
Winston rõ ràng biết Audrey có thiện cảm với mình nhưng lại chẳng có ý định nói câu nào với người ta, chỉ thỉnh thoảng đáp lại vài lời theo phép lịch sự. Hunt nghiêng mình về phía Audrey, nhỏ giọng nói: “Nếu tên này chịu nói chuyện với chị thật, hắn nhất định sẽ có cách trêu cợt chị, khiến chị xấu hổ. Mà nếu đã vậy thì thôi đi là hơn.”
“Trêu cợt? Xấu hổ?” Audrey liếc nhìn Winston: “Chuyện ấy làm sao xảy ra được?”
Hunt nhún nhún vai. Đúng lúc này, có một tiếp viên đẩy xe đồ uống đi tới. Hunt cảm thấy có người túm cổ áo cậu, kéo nửa người đang vươn khỏi vị trí của cậu về chỗ cũ, vừa lúc xe đẩy đồ uống đi lướt qua.
“À phải, vốn tôi cũng đã liên hệ với đội đua của cậu nhằm tiến hành phỏng vấn cậu rồi, nhưng ngài Marcus lại nói cậu đang đi nghỉ. Hóa ra là cậu đi cùng Winston. Không biết khi hai cậu về tới Tokyo rồi, tôi còn phỏng vấn riêng cậu được nữa không?”
Hunt vừa định trả lời, Winston luôn trầm mặc bỗng giành nói trước: “Chúng tôi về Tokyo rồi sẽ bay đến Abu Dhabi ngay.”
“Vậy à, tiếc nhỉ.” Hunt gãi đầu.
Không biết vì sao Hunt lại cảm thấy từ sau khi gặp Audrey, Winston đã thay đổi thái độ với cậu. Đương nhiên, Winston lúc này càng gần với ấn tượng hắn tạo ra với mọi người hơn.
“Vậy khi nào đến Abu Dhabi, tôi có thể ưu tiên phỏng vấn cậu không?” Ánh mắt Audrey rất chân thành.
“Ồ, được chứ. Nếu trong đội không có chuyện gì quan trọng, có lẽ sẽ không sao.”
“Cứ định trước thế nhé.”
“Được.”
Rất nhiều hành khách trên máy bay đều đang nghỉ ngơi, Hunt cũng không tiện tiếp tục nói chuyện với Audrey nữa, cậu bắt đầu nhắm mắt lại.
Hunt cảm thấy tờ báo Winston đang đọc chưa hề được lật sang trang mới. Không biết có phải là ảo giác không nhỉ?
Audrey lấy một chai nước khoáng từ bên tiếp viên rồi thử vặn nắp: “Hừm, chai nước này chặt quá.”
“Tôi giúp cho.” Hunt tiếp lấy chai nước, vặn khẽ một cái đã mở được.
Hunt cảm thấy buồn chết đi được mất.
Mười mấy giây sau, giọng nói thản nhiên nhưng êm ái vang lên: “Những lời thật lòng trên đời vốn không nhiều. Dáng vẻ cậu cúi thấp đầu buồn bã thế này thực ra còn đáng quý hơn cả hoa hồng giấy.”
Hunt không nhìn người kia, chỉ giơ nắm tay đấm vào vai Winston một cú: “Anh cố tình chứ gì.”
“Đúng thế.”
“Vì sao?”
“Tôi muốn nhìn thấy dáng vẻ cậu bồn chồn khổ sở vì tôi.” Giọng Winston nói như thể đây là chuyện đương nhiên lắm.
Sau đó, Hunt nhếch khóe môi, chẳng nói gì nữa cả, đeo che mắt lên, ngoẹo đầu chuẩn bị ngủ: “Tôi tưởng rằng anh sẽ tức phát điên.”
Ngón tay Winston khẽ vén che mắt của Hunt, tia sáng chiếu vào, từ góc độ này, Hunt vừa khéo có thể nhìn thấy đôi mắt của Winston thông qua kẽ hở.
Màu xanh dịu dàng như có thể hòa tan tất cả.
“Tôi không có gì tặng cho anh được, chỉ có thể tặng anh chút quyền lợi được bốc đồng.”
“Thế nào là quyền lợi được bốc đồng?”
“Quyền lợi được nhìn tôi bồn chồn khổ sở vì anh ấy. Người khác không được như thế đâu.”
“Vậy thì cảm ơn nhé.” Winston vén tấm che mắt của Hunt lên cao hơn, dựa sát lại, Hunt có thể nhìn thấy môi hắn rõ ràng: “Quốc vương của tôi.”
Winston rời tay, miếng che mắt che đi tầm mắt Hunt, tất cả rơi vào bóng tối. Nhưng Hunt lại biết tim mình nảy lên cuồng nhiệt đến mức nào.
Vậy thì cảm ơn nhé, quốc vương của tôi.
Quốc vương của tôi.
Giọng nói đặc biệt thuộc về riêng Winston.
Hunt đột nhiên phiền não xoay người. Theo lý, chỉ cần ngả đầu xuống gối là cậu đã có thể đi vào giấc ngủ ngay, thế mà đã qua mấy phút, đầu óc cậu vẫn lặp đi lặp lại câu nói ấy.
Khó khăn lắm mới chợp mắt được, tiếp viên lại bắt đầu phát thức ăn, Hunt thiếu hưng trí vén miếng che mắt lên, thức ăn của hãng hàng không Emirates khá ổn, thế nhưng… không no được. Hunt ăn xong bữa này lại bắt đầu suy xét xem có nên ăn thêm bánh mì hay không.
Rõ ràng tay cậu không yếu, thế mà lại không cách nào xé được gói giấy bọc của hộp bơ. Rốt cục, cậu dùng răng cắn mép giấy gói, kết quả mép giấy gói bị giựt đứt, còn giấy gói vẫn bị dán kín như bưng. Hunt vứt lại hộp bơ vào trong hộp đựng thức ăn, hơi ngẩng đầu tiếc nuối thở dài một cái. Không phải chỉ là bơ thôi sao… không ăn được thì thôi, tốn sức vậy làm gì…
Bỗng dưng nhớ đến lời Winston nói với mình khi ở khách sạn suối nước nóng: mở túi đựng bao, sáu calo, mặt cậu liền hơi ửng lên, bên tai bỗng lại truyền đến tiếng Winston.
“A.” Winston hất hất cằm, làm tư thế mở miệng ra.
Hunt nghiêng đầu, nhìn thấy ngón tay Winston bóp gói thực phẩm, kề nó vào mép mình. Cậu vô thức mở miệng, lúc cắn gói giấy mới nhận ra bơ đã nằm sẵn ở đó rồi.
—
Lời tác giả
Giờ giải lao:
Winston: Em là quốc vương của tôi.
Hunt: Đặc quyền của quốc vương là gì?
Winston: Gấp hoa hồng giấy cho tôi.
Hunt: Không thích!
Winston: Ngủ dựa vào vai tôi.
Hunt: Cái này thì còn được!
Winston: Bị tôi làm cho phát khóc.
Hunt: Cự tuyệt! Cự tuyệt! Cự tuyệt!