Anh Đừng Có Quyến Rũ Tôi
Chương 52 : Quần bơi tụt mất rồi
Ngày đăng: 13:57 30/04/20
“Ngoại trừ đua xe, tôi thấy chỉ còn cậu là đáng để dành thời gian.”
Khoảnh khắc ấy, Hunt cảm thấy tim mình nóng rực.
“Nếu như lấy đó làm tiêu chuẩn chọn người yêu, cậu không thấy mình khắt khe quá à?”
Winston cười khẽ trả lại điện thoại cho Hunt. Nụ cười kia khiến Hunt cảm thấy mình đã được hắn trân trọng vô điều kiện. Nếu là như vậy, cậu còn có thể càn rỡ thêm một chút không?
“Anh không đọc tin nhắn của tôi nữa à?”
“Tôi không nhàm chán đến thế.” Winston phục hồi vẻ điềm tĩnh của mình.
“Tôi sẽ không yêu cầu người yêu phải mời mình ăn bữa tối đắt nhất, ở khách sạn sang nhất đâu. Đó là việc đàn ông nên làm.” Hunt nhìn vào mắt người kia, nghiêm túc nói.
Tôi muốn anh hiểu rõ, thực sự muốn anh hiểu rõ… Winston à, tôi không chỉ muốn những điều anh cho tôi bây giờ.
“Vậy tiêu chuẩn của cậu là gì?”
“Dù kết quả cuối cùng ra sao, ít nhất cũng từng có quyết tâm thiên trường địa cửu.” Hunt nằm lại vào trong chăn: “Tôi biết so với khách sạn và đồ ăn đắt tiền, những thứ này khó đạt được hơn rất nhiều.”
“Đúng vậy.”
“Anh có biết tôi tưởng tượng ra những gì nếu được ở những nơi như khách sạn Burj al-Arab không?” Hunt nghiêng mặt nhìn Winston. Winston nhìn lại cậu với thần sắc dịu dàng, không hề sắc bén như khi ở trên đường đua.
Điều tôi muốn là khi tôi nhìn vào anh, anh cũng sẽ nhìn tôi y như vậy.
“Ồ, cậu tưởng tượng những gì?”
“Ôm ấp, hôn môi, điên cuồng làm tình… như thế mới đáng giá!”
“Cậu đúng là người thô tục.”
“Nếu không thì sao? Chẳng phải khách sạn có tác dụng đó à?”
“Tôi tưởng rằng cậu sẽ nói… hai người cùng nằm trên giường, khi cậu nhìn vào người ấy, người ấy cũng sẽ nhìn cậu y như vậy.”
Hunt đờ cả người, vì sao… vì sao Winston luôn biết cậu đang nghĩ gì, cho dù đó có là chuyện bí mật nhất, trước nay chưa từng được cậu kể với ai?
“Nhưng nói đến chuyện ôm ấp hôn môi làm tình, kĩ thuật của cậu chắc chắn kém đến nỗi tiền bạc cũng chẳng cứu vãn nổi.”
“Cái gì? Kĩ thuật của tôi kém á!! Anh chưa từng thử thì làm sao biết được!” Hunt lập tức vùng dậy.
“Ha, quả nhiên chỉ cần nói kĩ thuật của cậu kém, cậu sẽ xù lông. Tôi đã từng trải nghiệm kĩ thuật của cậu rồi đấy thôi.” Winston nhìn Hunt, nâng ngón tay khe khẽ chạm vào môi dưới của mình rồi từ từ lần xuống dưới. Ngay khi Hunt sắp sửa nhìn thấy lưỡi hắn, hắn liền dừng lại.
Máu như ngừng chảy, tim treo lửng lơ.
“Tôi… lúc ấy tôi uống say mà! Tôi có biết mình đang làm gì đâu!”
“Ồ, thế hôn môi cũng cần suy nghĩ à?”
“Đến một ngày, anh sẽ phải kinh ngạc trước trình độ của tôi!” Hunt chỉ thẳng tay vào hắn.
“Lúc nào tôi chẳng kinh ngạc trước trình độ của cậu.”
Câu trả lời của Winston khiến Hunt bị đả kích tơi bời: “Này! Anh coi thường tôi đấy à! Không phải anh cũng có không có kinh nghiệm sao?”
“Kinh nghiệm của tôi phong phú hơn cậu nhiều. Lúc nào tôi cũng chuẩn bị sẵn sàng, còn không biết đã mô phỏng trong đầu mấy trăm nghìn lần rồi ấy chứ.”
Winston vươn tay ra vỗ vỗ đỉnh đầu Hunt, biểu đồ thể hiện sự bất mãn trong lòng Hunt liền đi lên thẳng tắp. Cậu xoay mạnh người, ngồi luôn lên thắt lưng Winston.
“Mô phỏng trong đầu thì có tác dụng khỉ gì! Anh có muốn thử xem sao không! Kĩ thuật của tôi chắc chắn đáng tiền hơn những gì anh nghĩ!”
Hunt hơi cúi mình quan sát người kia từ trên cao, cảm thấy sự ưu việt chưa từng có được trên đường đua. Winston có vẻ kinh ngạc, Hunt biết đây là lần đầu tiên mình bước ra được khỏi dự liệu của tên này. Nhưng vẻ kinh ngạc ấy lại khiến Hunt thấp thỏm.
Hunt suy nghĩ một chút rồi đổi thành dáng dang rộng hai tay. Winston chụp giúp Hunt một tấm rồi ném trả điện thoại.
“Anh đợi tôi với chứ.” Hunt vội vã theo sau.
Hai người gia nhập một đoàn du khách có không ít thanh niên. Winston vốn có ngoại hình xuất sắc, nhéo cái đã có mấy cô sinh viên đại học tới bắt chuyện, lí do thì là nhờ chụp ảnh hộ hay đại loại. Thường sẽ chẳng ai từ chối yêu cầu này, thế nhưng Winston lại chỉ hơi cúi đầu nói một tiếng: “Xin lỗi, tôi không giỏi chụp ảnh.”
Mấy cô gái có vẻ tiếc nuối, còn Hunt thì cười tươi như hoa nở. Mới nãy còn thấy giận dỗi, giờ cậu đột nhiên lại cho rằng, không thích chụp ảnh cho người khác cũng là ưu điểm của Winston.
Đúng lúc này, một cậu chàng bỗng kêu lên: “A! Anh là Vann Winston— Winston của đội Ferrari! Tôi là fan của anh!”
“Gì cơ? Cậu nói người kia là Winston đã giành được mấy chức quán quân á?”
Vừa nghe cách nói “giành được mấy chức quán quân” đã có thể nhận ra đây không phải người hay xem F1. Winston đã giành được vị trí quán quân chặng mấy lần, có điều để được tới quán quân toàn mùa giải thì còn phải giữa vào điểm tổng kết. Quán quân toàn giải năm ngoái là Charles, năm trước nữa thì là Owen. Tất nhiên, cơ hội để Winston đoạt cúp năm nay cũng rất lớn, hắn chỉ còn kém hai điểm nữa là đuổi kịp Owen rồi.
Nhưng điều này cũng tỏ rõ: người không quan tâm đến F1 cũng đã nghe đến danh tiếng của Vann Winston!
“Chúng tôi muốn chụp chung với anh, có được không?” Người hâm mộ Winston rút điện thoại ra.
Hunt có một nỗi đồng cảm sâu sắc với người kia. Thích ai không thích, sao lại đi thích hắn cơ chứ? Quả nhiên, Winston cúi đầu tỏ ý xin lỗi một cách rất tiêu chuẩn: “Xin lỗi, tôi không thích chụp ảnh.”
Người kia y như rằng tỏ vẻ nuối tiếc, nhưng có lẽ hình tượng Winston lãnh đạm đã ăn sâu vào lòng mọi người, nên người kia chẳng giận chút nào.
“Có thể cùng tham gia chuyến này với anh đã là vinh dự của tôi rồi!”
Ôi mẹ ơi, fan trung thành!
Hunt vuốt cằm hâm mộ. Bao giờ cậu mới có fan trung thành của mình nhỉ!
“Cậu là Evan Hunt của đội đua Marcus đúng không?” Cậu chàng mê xe kia cuối cùng cũng để ý đến Hunt.
“A, đúng vậy.”
“Người hâm mộ Winston đều biết cậu là bạn thân nhất của anh ấy. Bắt đầu từ chặng Montréal, tôi đã để ý đến cậu rồi! Đến chặng Silverstone thì trở thành khâm phục! Cậu đúng là cực kỳ tài giỏi! Trước đây trên diễn đàn còn có người không rõ vì sao Winston lại để ý đến cậu, thế nhưng sau mỗi chặng đua, cậu lại giúp chúng tôi có một cái nhìn mới! Mọi người đều rất mong chờ đến một ngày nào đó, cậu và Winston sẽ thành đồng đội!”
“Không phải thành đối thủ sao?” Hunt cười cười.
Có lẽ vì Hunt dễ gần hơn Winston, hơn nữa cậu lại còn thân thiết với hắn, nên cậu chàng kia cứ dính lấy Hunt nói chuyện suốt. Đối phương rất sáng sủa, Hunt không thấy đáng ghét chút nào, còn lén nói với cậu ta vài thói quen của Winston, ví như trước trận đua hắn sẽ hút loại thuốc gì, khi đi ăn hắn sẽ gọi bít tết mấy phần chín… Vừa lúc này, đoàn du khách đã bắt đầu phân xe, Winston mở cửa xe, cao giọng gọi Hunt tới: “Hunt!”
“Ái chà! Hắn gọi tôi rồi đấy! Quên không nói cho cậu biết, hắn rất ghét trễ giờ!” Hunt nói xong liền chạy về phía Winston.
Đội xe men theo những gò cát nhấp nhô như từng đợt sóng. Hunt vốn tràn đầy kì vọng khi mới xuất phát lại bắt đầu thất vọng: “Chẳng kích thích gì cả.” Hunt ngoẹo đầu nhìn Winston bên cạnh. Vẻ mặt của người kia rất trầm tĩnh, có lẽ hắn cũng thấy như cậu vậy.
Người lái xe cho đoàn du khách nói tiếng Anh bằng giọng Ả Rập: “Đừng vội, chàng trai! Kích thích sắp đến rồi!”
—
Lời tác giả
Giờ giải lao:
Winston: Lần sau sẽ lại đến công viên nước ở Burj al-Arab.
Hunt: Vì sao? Tôi không muốn đến nữa đâu!
Winston: Tôi sẽ bao cả khu này, sẽ mua quần bơi cho em nữa.
Hunt: … Cảm ơn?
Winston: Em chỉ cần biểu diễn mỗi một màn sóng đánh tụt quần thôi.
Hunt: … Tôi không thể nào nói chuyện bình thường với anh được.