Anh Đừng Có Quyến Rũ Tôi
Chương 53 : Mảnh vụn của những vì sao
Ngày đăng: 13:57 30/04/20
Chiếc xe gần như phải xoay nghiêng để vượt qua cồn cát trước mặt. Phía sau hai người, những hành khách khác đã kêu ầm lên sợ hãi, thế nhưng Hunt và Winston lại chẳng có chút phản ứng gì. Người tài xế thấy thế mà tổn thương lòng tự trọng. Ông ta cố tình lượn thêm mấy góc cua mạo hiểm trên cồn cát, mỗi lần đổ dốc đều giống như lao thẳng từ trên cao xuống.
“Này, các chàng trai, mấy cậu không sợ chút nào sao?”
Hunt có hơi ái ngại xoa mũi mình: “Thực ra… so với lực hướng tâm mỗi khi vào cua F1, thế này vẫn còn bình thường chán…”
“Cả hai cậu đều đua F1 à?” Người tài xế kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy!”
“Vậy thì các cậu sẽ không thấy trò này hay ho đâu! Lát nữa các cậu thử lái xe địa hình trên sa mạc xem!”
“Thật sao? Tôi sẽ lái thử!” Mắt Hunt liền sáng lên.
Cậu vốn xuất thân từ Karting, nay lại có thể lái xe địa hình trên sa mạc, đúng là quá thú vị!
“Cậu trai ngồi sau nãy giờ chẳng nói chẳng cười kia ơi, cậu phải học tập bạn mình đi, cậu ta lúc nào cũng tràn đầy hi vọng với cuộc sống!”
Đến lúc này, Winston mới dùng tiếng Ả Rập nói gì đó khiến người tài xế ha ha bật cười, còn chính hắn lại vẫn giữ nguyên vẻ mặt cũ.
Hunt bất mãn vỗ lưng người ngồi trước: “Hây, bạn tôi vừa nói gì thế?”
“Ha ha, cậu ta nói chỉ cần cậu tràn đầy hi vọng vào cuộc sống, cậu ta cũng sẽ thấy như vậy, cho nên cậu vui là đủ rồi!”
Hunt hoài nghi nhìn Winston. Người kia chẳng có chút ý định giải thích nào.
Thôi được rồi, những chuyện như thế này vốn không chỉ mới xảy ra một lần. Winston nói gì thì kệ hắn đi, dù sao cậu cũng chẳng mất miếng thịt nào.
Xe đưa mọi người đến khu cắm trại. Tại đây, mọi người có thể thưởng thức đồ nướng Ả Rập, cũng có thể thử lái xe trên sa mạc. Hunt không nói hai lời liền chạy về khu vực xe địa hình. Winston đút tay vào túi đi phía sau cậu.
“Winston! Winston! Có muốn chơi cùng không!”
“Không. Đợi đến lúc lên xe rồi, cậu lại sẽ cảm thấy chẳng thú vị như F1.” Winston nói.
Đúng lúc này, cậu chàng mê xe đi đến bên cạnh Hunt: “Tôi có thể ngồi cùng xe với cậu không? Tôi chẳng có phúc điều khiển xe F1, thế nhưng xe địa hình có thể ngồi được hai người liền! Cậu cho tôi chơi cùng với nhé? Để tôi thử cảm nhận kĩ thuật của tay đua đẳng cấp là thế nào!”
“Tôi? Tay đua đẳng cấp?” Hunt chỉ vào mình, hỏi lại vì không chắc chắn lắm.
“Đúng vậy! Cậu đã có thể đọ sức với cả Winston và Charles thì tất nhiên phải là tay đua đẳng cấp rồi!” Cậu thanh niên kia có vẻ rất thành thật, Hunt thấy mà mềm cả lòng.
“Được thôi, tôi chở cậu đi! Nhưng nếu chẳng may có lật xe, cậu cũng đừng trách tôi đó, ha ha ha!” Hunt bật cười sang sảng, sau đó ngồi lên trên ghế lái: “Đúng rồi, cậu tên là gì nhỉ?”
“Tôi là Merlin!”
“À… Merlin, cậu thắt dây an toàn cho cẩn thận!”
Sau khi được nhân viên khu cắm trại hướng dẫn cách lái xe địa hình và những điều cần chú ý xong, Hunt vui vẻ nhanh nhảu lái xe đi. Merlin không quên vẫy tay với người bạn đi cùng: “Nhớ chụp ảnh hộ tôi!”
Hunt phi hết sức trên sa mạc, đến mức nhân viên ở đây cũng thấy sợ hãi: “Chậm chút! Người anh em, chậm chút đi!”
Hunt hoàn toàn không để ý, Merlin ngồi cạnh kêu càng lớn, cậu lại càng thấy vui. Cuối cùng cũng hết năm phút, Hunt lái xe địa hình về điểm tập kết, còn Merlin thì bấu lấy cửa xe, nghiêng đầu ra ngoài nôn thốc nôn tháo. Lúc này, Hunt mới áy náy: “Hừm… cậu… cậu không sao chứ?”
Cậu vỗ vỗ lưng Merlin, thấy người này sắp sửa nôn hết cả mật xanh mật vàng ra rồi, cậu lại càng thấy có lỗi. Hunt khẽ vỗ lưng cậu ta, lòng thầm nghĩ lát nữa sẽ xin cho cậu ta ít nước nóng vậy. Bạn của Merlin cũng chạy tới dìu cậu ta xuống, không ngờ chưa đến một phút sau, Merlin đã phục hồi sức sống.
“Đây là lần đầu tiên tôi biết được thế nào là kĩ thuật lái xe F1! Muốn ngồi thêm một lần nữa quá!”
Hunt trợn tròn mắt: “Cậu… cậu đã nôn đến mức này rồi… mà còn muốn ngồi thêm lần nữa?”
Hai người ngủ liền một mạch tới mười giờ ngày hôm sau. Khi tỉnh dậy, Hunt phát hiện có vật gì đó đang vây lấy mình. Cậu ngây ngẩn mất hai giây, vừa ngẩng đầu lên, mũi đã đụng phải cằm của Winston.
“Ai da!”
Hunt định ngồi dậy mới nhận ra người đang ôm lấy mình là Winston, mà chân mình lại gác lên thắt lưng hắn, tư thế có vẻ vô cùng thoải mái an tâm.
“Tỉnh rồi thì bỏ chân xuống.” Winston thản nhiên mở miệng.
Nghe giọng nói này vào buổi sáng thực sự rất có tác dụng khiến tinh thần tỉnh táo. Hunt vội vàng bỏ chân xuống, rời khỏi cái ôm của Winston, mà Winston chắc hẳn đã tỉnh từ lâu, đang nghiêng người chống má quan sát Hunt.
Hunt nhanh chóng vào phòng tắm đánh răng. Lúc nhổ kem đánh răng, Hunt mới đột nhiên nhận ra: Winston đã nằm cùng mình đến tận hơn mười giờ sáng! Winston vốn là một người có nếp sinh hoạt rất quy củ, thường dậy đúng giờ chạy bộ sáng, thế nhưng hôm nay, hắn lại nằm trên giường đến tận mười giờ!
Hình như thói xấu dậy muộn của mình đã lây cho Winston rồi?
Hunt vừa rửa mặt vừa ngâm nga một bài hát. Lịch trình ngày hôm nay thoải mái hơn nhiều so với mấy hôm trước, còn tối nay, hai người sẽ phải bay về Mỹ. Có lẽ là hai ngày vừa qua ở Dubai với Winston quá vui vẻ, Hunt không nỡ rời khỏi nơi đây.
Sau khi giải quyết xong bữa sáng đơn giản, hai người liền đi tới Dubai Mall, một trung tâm thương mại tổng hợp siêu lớn, có thể coi như thiên đường mua sắm của nữ giời, thế nhưng lại không có mấy món hàng thu hút được sự chú ý của Hunt. Cả hai đi xem đồ nam, dưới sự chỉ đạo của Winston, Hunt mua một chiếc áo da Amarni và một chiếc áo khoác Versace.
“Nghĩ kĩ lại thì đa số thời gian của chúng ta đều dành để ngồi máy bay bay khắp nơi, rồi tham gia thi đấu…”
“Nhưng khoảng thời gian từ tháng Mười một đến tháng Hai thì thuộc về cá nhân.”
“Còn phải rèn luyện thể lực và chạythử xe nữa mà…”
Mùa giải này kết thúc, Thẩm Xuyên và Tiểu Khê chắc chắn sẽ khua trống gõ mõ đi nghiên cứu xe đua mới… À không phải, là thử nghiệm hệ thống thông gió và khảo sát số liệu của xe đua mới đúng, còn thiết kế của xe mới chắc chắn đã có từ lâu rồi.
“Tôi định tặng cho Thẩm Xuyên mấy chiếc áo phông, anh thấy thế nào? Mặc áo phông thoải mái, tôi thấy anh ta cũng không hay mặc áo sơ mi giống những kỹ sư khác.”
“Được thôi, mấy loại áo này chất lượng khá tốt, Thẩm Xuyên chắc sẽ thấy dễ mặc.”
“Nhưng cỡ thì sao… Thẩm Xuyên là người phương Đông, hình như khá gầy…” Hunt nhìn Winston.
“Cậu nhìn tôi làm gì? Tôi cũng có biết số đo của anh ta đâu.”
“Tôi tưởng mắt nhìn của anh tốt! Không phải anh có thể đoán được tôi mặc cỡ nào sao?”
“Tôi từng ôm cậu rồi, nhưng tôi đã ôm Thẩm Xuyên bao giờ đâu.” Winston nói xong liền chuyển hướng sang một quầy hàng khác.
Sau hai giây ngơ ngẩn, Hunt mới bất giác nghiêng đầu bật cười. Hai người lại tiếp tục đi dạo, cho tới khi đến trước cửa hiệu Vacheron Constantin. Winston đút tay túi quần, đứng nhìn một mẫu đồng hồ trong tủ kính mấy giây mới rời đi, Hunt đi theo phía sau hắn đã nhìn thấy cả. Nghe danh Vacheron Constantin từ lâu, Hunt cũng biết với chất lượng cuộc sống như của Winston, hắn nhất định cũng sẽ đeo những loại đồng hồ đẳng cấp thế này. Cậu nhìn chiếc đồng hồ đã khiến Winston đứng lại trước tủ kính một cái, chiếc này có kiểu dáng chạm rỗng một nửa, đường cong bề mặt tinh xảo, vừa tao nhã vừa lịch lãm, đúng là rất phù hợp với khí chất của Winston.
(Vacheron Constantin là một trong những thương hiệu đồng hồ cao cấp lâu đời và nổi tiếng nhất thế giới, được thành lập bởi Jean-Marc Vacheron năm 1755 tại Geneva, Thụy Sĩ)
—
Lời tác giả
Giờ giải lao:
Hunt: Anh dựa vào đâu mà nói tôi có khí chất thu hút fan BT?
Winston: Tôi cũng là một fan bị em hấp dẫn mãnh liệt.
Hunt: Thật sao? Đắc ý ghê!
Winston: Hơn nữa tôi cực kỳ BT.