Anh Đừng Có Quyến Rũ Tôi

Chương 59 : To như chai coca ấy

Ngày đăng: 13:57 30/04/20


Hunt muốn đẩy hắn ra, thế nhưng lại bị hắn nắm chặt hai tay đến mức không thể cử động. Ngay sau đó, cả người cậu bị lật úp sấp xuống mặt đệm. Nụ hôn của Winston bao phủ tứ phía, nhiệt độ như thiêu như đốt cách lớp quần áo mà cũng có thể cảm nhận được. Hắn kéo áo phông của cậu ra, cổ áo bị xé rách nghe “roẹt” một tiếng. Hunt vừa mới chống người dậy đã bị hắn ghìm chặt thắt lưng, hoàn toàn không thể cựa quậy.



“Anh muốn làm gì!” Hunt hoảng hốt. Chuyện này không giống như tưởng tượng của cậu… Không giống chút nào… Cậu sợ đến mức những đầu ngón tay cũng run rẩy.



“Cho tôi vào.”



Giọng Winston khàn như giấy ráp chà qua thần kinh Hunt, khiến cả người cậu lập tức nóng bừng lên. Đến lúc hiểu được ý hắn, Hunt hoảng đến mức đầu cũng như muốn nổ tung. Cậu đạp hắn ra theo phản xạ rồi định lăn xuống giường, không may lại bị hắn ôm trở lại. Winston dán vào phía sau Hunt, hôn lên gò má cậu. Hơi thở của hắn nóng đến kinh người.



“Tôi muốn em, Hunt… Đừng bắt tôi chờ đợi nữa…” Tiếng nói của hắn tựa như một đóa hoa được điêu khắc từ những cơn gió rét thấu xương giữa trời băng giá, một khi nở rộ liền đâm vào thần kinh cậu, phong tỏa tất cả của cậu.



“Tôi… tôi…” Lúc này, Hunt đã căng thẳng tới mức sắp mất hết cả năng lực tư duy, đầu lưỡi của cậu cứng đờ, đến cả một câu cũng không nói hoàn chỉnh được.



“Để tôi ôm em… Hunt…”



Tiếng nói ấy khẽ tựa lời thỉnh cầu, thế nhưng cũng mạnh mẽ đến mức nếu như Hunt dám cự tuyệt, cậu sẽ phải chịu treo cổ ngay. Một tay Winston đã tóm lấy lưng quần Hunt, dùng sức kéo mạnh xuống. Hunt vốn khao khát sở hữu người con trai này, nhưng chắc chắn không phải là theo cách như vậy!



“Từ lần đầu tiên gặp em, tôi đã muốn đẩy em xuống sàn rồi làm chuyện đó với em…”



Cái gì!?



“Ngày nào tôi cũng hối hận, tại sao trong con hẻm sau quán bar hôm ấy, tôi lại không động đến em vào ngay cái lúc em thiếu tỉnh táo nhất như thế!”



Hunt trợn trừng mắt. Cậu vẫn nhớ ngày đó, mình bị cái tên này quyến rũ đến mức bốc hỏa, lại thêm việc uống hết ly này đến ly khác, mà nhà vệ sinh của quán bar lại đang sửa chữa, cậu chỉ đành đi về phía sau hẻm giải quyết, còn tên này thì ôm lấy cậu, che giúp cậu. Vậy lúc ấy, hắn đang nghĩ đến những gì?



“Tôi nói tôi muốn mua tàu lặn là để nhốt em lại… khiến em không đi đâu được nữa…”



Lúc nói, hơi thở của Winston kề sát bên tai Hunt, nóng đến mức Hunt không thể không quay mặt đi hướng khác. Winston lại càng được đà dán sát vào tai Hunt hơn, rót tất cả dục niệm của hắn vào óc cậu.



“Mỗi lần nhìn thấy em ngồi trong bồn tắm, tôi đều muốn làm chuyện đó đến khi em phát khóc.”



Sức mạnh trong giọng nói của Winston khiến Hunt kinh hồn bạt vía. Rõ ràng khi ở Dubai, tên này bước vào phòng tắm còn chẳng thèm nhìn mình lấy một lần cơ mà! Đây không phải là lời thổ lộ tôi muốn nghe! Chẳng lẽ không nên là tôi thích anh, anh cũng thích tôi, sau đó chúng ta nhìn nhau mỉm cười ôm nhau thật chặt sao?



“Em nghĩ vì sao tôi lại chơi trò rung giường với em? Là bởi vì tôi cũng muốn hôn em, cắn em, lột trần em.” Winston cắn vành tai Hunt, mà hai tay hắn lại càng lúc càng nóng hổi.



Sắp chết tôi rồi… sắp chết tôi rồi… Hunt đột nhiên ngộ ra mình đang đốt lửa tự thiêu!



Cậu ngồi thẳng lưng, thình lình dùng cùi chỏ thúc về sau. Winston rên lên một tiếng nhưng vẫn chẳng buông tay, tiếp tục ấn cậu xuống giường.



“Mẹ kiếp—“



Andrenalin trong người Hunt tăng vọt, cậu bám lấy mép giường mượn lực để chống người dậy rồi lộn một vòng rơi xuống giường. Cái khoảnh khắc đứng bật dậy ấy, Hunt còn nhìn thấy Winston đang quỳ trên giường quan sát mình. Hắn không mang vẻ mặt tức giận do bị từ chối, mà là ý chí chắc chắn phải đạt được sau khi đã hạ quyết tâm…



Hunt căng thẳng đến nỗi không khép được hàm, vội vã xoay người phi ra khỏi phòng. Cậu cực kì chắc chắn Winston cũng đã lao xuống, ngón tay hắn lướt qua vai cậu, suýt nữa đã tóm được cậu về. Hunt mở được cửa rồi chạy như điên trên hành lang. Cậu không đi thang máy, thậm chí đến cả quay đầu cũng không dám. Cậu có một dự cảm, nếu bây giờ cậu dừng lại, chắc chắn đến tính mạng cũng chẳng còn.



Winston muốn thịt mày!



Winston muốn thịt mày!!



Giác ngộ này cứ vọng đi vọng lại mãi trong đầu Hunt. Cậu phóng ra ngoài khách sạn, thậm chí còn chẳng rõ mình xông về hướng nào. Cậu càng chạy, đầu óc lại càng tỉnh táo. Winston nói ngay từ lần đầu tiên gặp cậu, hắn đã muốn có cậu rồi… Lần đầu tiên… lần đầu tiên hình như là ở nhà vệ sinh sau Grand Prix Tây Ban Nha! Mẹ nó! Tên này còn giúp cậu kéo khóa quần nữa chứ!



Hắn cố tình! Chắc chắn là hắn cố tình!



Ở buổi đấu giá, hắn còn nói nếu là quần lót của cậu, mười triệu đô hắn cũng đồng ý chi!



Hắn lại còn vừa lái xe vừa nói gì mà thích dịu dàng hay thô bạo…



Còn cả gì mà “tôi muốn tán cậu” nữa!?




“Ngủ ngon.” Winston nói.



“… Ngủ… ngủ ngon…”



Winston không có ý bước vào, cũng có nghĩa là hắn sẽ tuân thủ nghiêm ngặt lời hứa, không đối xử với Hunt một cách thiếu kiềm chế như vừa rồi nữa. Khát vọng như muốn hủy diệt cả đất trời đã bị đè xuống, tựa như tất cả chỉ là ảo giác của riêng Hunt. Thế nhưng nhìn theo bóng lưng Winston rời đi, Hunt đột nhiên cảm thấy người con trai kia hẳn là đang buồn lắm.



Khi phòng nghỉ chỉ còn lại có mình Hunt, cậu giơ tay lên chăm chú nhìn ngón tay vừa nãy vẫn còn được Winston nắm chặt của mình. Cậu đi tới bên cửa sổ, vốn định quan sát bóng lưng của Winston, ai ngờ người kia lại chẳng rời đi, cứ đứng ở dưới ngọn đèn bên ngoài khách sạn mà hút thuốc mãi. Hắn đứng đối lưng với Hunt, hơi ngẩng đầu lên, dáng điệu sao mà cô đơn.



Hunt đột nhiên thấy mình thật là ngốc, cậu thích người kia đến thế, làm sao nỡ để hắn buồn lòng đây?



Hunt xoa xoa gáy mình, cảm giác nguy hiểm khi bị Winston túm chặt ấy vẫn còn chưa tan biến, thế nhưng… thế nhưng chuyện này đâu có quan trọng bằng việc hắn đã thích mình rất lâu, ngay từ khi nào mình còn chẳng biết, hơn nữa, hắn còn hao phí biết bao tâm tư để hấp dẫn mình nữa. Cho dù có là mưu kế, thì cũng là bởi vì hắn quá để tâm đến mình. Hunt trước nay chưa từng nghĩ rằng một ngày nào đó, sẽ có một người cẩn thận từng li, nhường nhịn từng tí với mình như vậy.



Hunt mở cửa, bước nhanh về phía thang máy rồi ấn nút. Khi cậu bước ra khỏi khách sạn, Winston đang cúi đầu, chuẩn bị đốt điếu thuốc thứ hai.



“Anh định đứng đây hút thuốc đến bao giờ?” Hunt hỏi.



“Tôi đang đợi xe.” Winston nghiêng mặt đi.



“Giờ này rồi… đến người còn chẳng có, xe ở đâu ra?”



Winston không trả lời cậu.



Hunt bước lên trước, kéo lấy cánh tay của hắn: “Đi thôi, về ngủ trong phòng tôi.”



“Em không sợ tôi làm chuyện như vừa nãy nữa sao?” Winston hỏi.



“Vậy… anh có thể đừng làm vậy không?”



“Không thể. Bởi tôi không biết phải làm thế nào mới có được em. Thế nhưng quá khứ của tôi, hiện tại, và cả tương lai nữa, đều là của em.”



Hunt không nhìn thấy vẻ mặt của Winston, thế mà đôi mắt vẫn nóng bừng lên, nơi mềm yếu nhất trong lòng đã bị người này đâm một nhát thật mạnh.



“Vậy đêm nay anh đừng có làm… chuyện ai làm ai chúng ta cứ gác lại đã. Bây giờ chỉ ngủ cùng nhau thôi.”



Winston trầm mặc, trầm mặc đến mức khiến Hunt muốn nổi đóa: Cái tên nhà anh mà làm gì, tôi sẽ chẳng còn mạng để sống tiếp nữa!



“… Được.” Cuối cùng, Winston cũng đáp nhẹ một tiếng.







Lời tác giả



Giờ giải lao:



Hunt: Xin lỗi, tôi sợ quá…



Winston: Không sao, dù sao nói chỗ đó của tôi to như chai coca cũng là một cách khen.



Hunt: Anh không giận thật à?



Winston: Tôi đã mua rất nhiều coca rồi, mỗi tối chúng ta có thể tập dượt trước.



Hunt: Hối hận quá, sao mình lại tỏ tình…



Winston: Em nên mừng vì mình đã tỏ tình rồi đi, nếu không đã chẳng còn liên quan gì đến cái chuyện chai coca nữa.