Anh Đừng Có Quyến Rũ Tôi
Chương 60 : Tôi sẽ kiên nhẫn dỗ dành em
Ngày đăng: 13:57 30/04/20
Hunt thở phào một hơi rồi vươn tay kéo ngón tay Winston. Mới đầu, cậu chỉ khẽ chạm vào ngón tay hắn, tiếp đó không quan tâm trời trăng gì nữa nắm chặt lấy tay hắn, cứ thế đi về phía khách sạn.
Cảm giác vẻ vang như thể đang dắt Winston về nhà vậy.
Cậu chẳng còn thiết tắm, chỉ cảm thấy hai mươi tư giờ đồng hồ vừa qua của mình quá kịch tính, chẳng khác gì một giấc mộng. Cậu giở chăn rồi chui vào nằm một bên giường, để lại một khoảng trống lớn cho Winston. Thần kinh Hunt trở nên căng thẳng khi cậu nghe thấy tiếng Winston cởi đồ, không phải bởi cậu sợ hãi, mà vì cậu đã trở nên nhạy cảm hơn khi cảm nhận người kia. Winston cũng chui vào, chăn gối dần dần lan tỏa mùi hương của hắn. Đó là hương sữa tắm nam và nước cạo râu thanh mát, thoang thoảng và chín chắn.
Winston nằm nghiêng người vươn tay về phía Hunt, thế nhưng Hunt lại bắt đầu căng thẳng. Nghĩ tới nguồn sức mạnh đàn áp mình của hắn, Hunt lại rúc sâu vào trong chăn. Cánh tay vươn ra của Winston khựng lại, hắn xoay người đi, đối lưng với Hunt. Hunt vì thế mà thất vọng.
Đây không phải là lần đầu tiên hai người nằm chung, đã biết bao lần: ở Áo, ở suối nước nóng Noboribetsu, ở Dubai… thế nhưng lần này lại là lần khiến Hunt cảm thấy xa cách nhất. Cậu dần dần dựa vào hắn, ôm lấy hắn từ phía sau. Ngay cái lúc vòng cánh tay chặt lại, cậu có thể cảm thấy rõ ràng bờ vai của Winston đang cứng đờ. Hắn nâng tay lên, vô cùng thận trọng phủ lên bàn tay Hunt, chỉ sợ mình dùng sức hơi mạnh một chút thôi, cậu sẽ lại bắt đầu giãy giụa.
Hunt đột nhiên cảm thấy tội lỗi.
Nhưng nói là tội lỗi, chi bằng nói là cậu rất trân trọng một Winston như thế này. Ấn tượng của cậu về hắn luôn là một người lí trí và mạnh mẽ, xác định rất rõ ràng mục đích cũng như những điều cần phải làm. Còn cậu, cậu lại chính là người hắn hết lòng mong có được. Cậu mới là người luôn luôn mơ hồ.
Trán của Hunt nhẹ nhàng dựa sát vào lưng Winston.
“Hunt, em vẫn còn thích tôi chứ?” Winston hỏi.
“Thích.” Rất thích, rất thích.
Cho dù cậu đã sợ đến mức phải chạy trốn, thế nhưng cõi lòng cậu vẫn bị người này hấp dẫn không đừng được.
“Đừng trốn tránh tôi.”
“Vậy… vậy thì anh đừng có lúc nào cũng nghĩ đến chuyện làm tôi…” Mang tai Hunt lại đỏ lên. Chuyện bị người ta đè, hơn nữa còn là người có cùng giới tính… đã làm nhân sinh quan của cậu sụp đổ tan tành!
“Đây là bản năng, tôi không thể không nghĩ đến. Nhưng tôi có thể không ép em, chỉ cần em đừng trốn tránh tôi.”
Hunt đương nhiên biết chỉ cần Winston nói ra điều gì, hắn nhất định sẽ thực hiện được. Cậu bỗng cảm thấy an tâm hơn trước: “Được.”
Hunt nói xong, Winston liền xoay người lại nhìn cậu. Giữa bóng đêm, những điều Hunt vốn không thể nào nhìn thấu trong đôi mắt trầm tĩnh nay bỗng trở nên rõ mồn một. Hunt dụi người về trước, Winston liền nâng cánh tay ôm vòng lấy cậu, cằm đặt trên trán cậu, khẽ khàng thở dài một hơi.
“Sao lại thở dài?” Hunt vừa nghe nhịp tim đập của người kia vừa hỏi.
“Vì khi em chạy mất, tôi đã nghĩ rằng… tôi phải làm sao mới có thể khiến em trở về đây.”
“Ngay từ lần đầu tiên gặp tôi, anh đã thích tôi thật à?”
“Kiếp này là thế. Lần đầu tiên gặp em, tôi đã thích em rồi.”
“Nhưng tôi không tin vào tình yêu sét đánh.”
“Tôi đã quan sát em rất lâu rồi, nên đây không phải là tình yêu sét đánh.”
Winston trả lời nghe thật đương nhiên, môi Hunt chầm chậm nhếch lên.
“Tôi cũng đã quan sát anh rất nhiều lần… Giờ nghĩ lại, lần nào nhìn thấy anh, tôi cũng thích cực kỳ!”
Hunt cứ như thể bị thôi miên, cảm thấy những vồ vập và điên cuồng của Winston ngày hôm qua chỉ là ảo giác.
“Ừ…”
Đúng lúc này, có người đứng ngoài đi ra khỏi phòng vệ sinh. Winston giúp Hunt kéo cửa, để Hunt bước ra ngoài.
Tiết mục phỏng vấn bắt đầu ngay lập tức, Hunt ngồi xuống phía đối diện ngài Cacho dẫn chương trình. Khán giả tại hiện trường yên vị, tất cả máy quay phim cũng sẵn sàng. Winston ngồi ở vị trí không quá nổi bật, xung quanh tựa hồ không có ánh đèn nào, thế nhưng Hunt chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấy.
Ngài Cacho mở màn một cách thuần thục, giúp nhóm lên ngọn lửa trông đợi Hunt của khán giả có mặt ở đây. Đầu tiên, ông hồi tưởng thời điểm Hunt mới gia nhập F1, sau đó tới quá trình không ngừng thăng hạng, xen kẽ còn cho phát vài đoạn vượt mặt kinh điển của cậu. Hunt nhìn màn hình lớn và tỏ vẻ kinh ngạc. Các đoạn video được chỉnh sửa chiếu liên tiếp nhau, lại còn phối thêm âm nhạc khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.
Hunt chỉ màn hình lớn nói: “Người này… người này là tôi thật sao? Ngài chắc chắn không bất cẩn cắt nhầm màn thể hiện của một tay đua nào khác đấy chứ?”
“Chúng tôi rất chuyên nghiệp, sẽ không mắc những sai sót như thế đâu.” Ngài Cacho trả lời vô cùng nghiêm túc.
Hunt kinh ngạc sờ gáy mình, thấp giọng nói một câu: “Ái chà… tôi đẹp trai ghê!”
Giọng cậu tuy không lớn nhưng cũng đủ để ngài Cacho và những khán giả ngồi phía trên nghe thấy. Mọi người nhất thời đều bật cười.
“Cậu vốn rất đẹp trai mà.” Ngài Cacho cười nói.
Buổi phỏng vấn này đề cập đến những nội dung chuyên sâu tương đối ít, mà quan tâm đến sự trưởng thành của Hunt hơn. Trong quá trình Hunt lột xác ấy không thể không nhắc tới người cha của cậu. Thực ra việc nhắc đến ông trong trường hợp này khiến Hunt trở nên khó xử, thậm chí còn hơi căng thẳng. Giám đốc truyền thông đã chuẩn bị chu đáo kịch bản cho cậu rồi, cậu vốn vẫn nhớ rõ, thế nhưng lúc này lại đột nhiên không muốn nói như vậy.
Cậu nhìn về vị trí Winston ngồi, người kia cũng nhìn lại cậu. Ánh mắt của hắn lúc này hoàn toàn khác với những ánh mắt đang nhìn cậu. Ánh mắt của hắn kiên định, mạnh mẽ, lại cũng thản nhiên, tựa như chỉ cần đi trong ánh mắt ấy là cậu có thể bình tĩnh thong dong nhìn lại tất cả những gì đã trôi qua.
“Vốn tôi đã chuẩn bị tinh thần để tưởng tượng bố tôi thành một người có thể khiến tôi trở nên dũng cảm, tự tin; thế nhưng chính ông lại là một người hùng bi lụy, bị thất bại đánh gục… Thực ra nghĩ kĩ lại, ông cũng giống như tất cả những người cha khác. Ông yêu tôi, cho dù là vào thời điểm căng thẳng nhất trong sự nghiệp, ông cũng vẫn luôn bầu bạn bên tôi.”
Hunt nói đến chuyện hồi mình còn nhỏ, để bồi dưỡng lòng tự tin và giúp cậu không còn nói lắp mỗi khi hồi hộp nữa, bố đã làm rất nhiều thử nghiệm. Có những thử nghiệm buồn cười đến mức khán giả hiện trường cũng phải bật cười, mà cũng có những thử nghiệm rất cảm động, khiến đôi mắt của một số khán giả nam đã làm cha long lanh nước.
Cuối cùng nhắc tới đoạn bố từ trần, Hunt nói: “Tôi không hối hận vì mình đã đập nát tất cả số rượu của bố. Tôi chỉ hối hận sao mình không làm như thế sớm hơn. Ông vốn cảm thấy mình đã hoàn toàn thất bại, thế nhưng chỉ cần ông kiên cường thêm một chút thôi, ông đã có thể nhìn thấy tôi của ngày hôm nay rồi. Chẳng lẽ tôi… không xứng đáng là thành tựu cả một đời của ông hay sao?”
Khi giọng Hunt cất lên, toàn hội trường lặng đi vì xúc động. Ngài Cacho đối diện đột nhiên vỗ tay thật vang, tiếp theo đó là tiếng vỗ tay rào rào của toàn hội trường.
“Tôi rất thích người thành thật và những đáp án không được chuẩn bị trước. Câu trả lời của Hunt thực sự khác hoàn toàn với những gì cậu ấy đã chuẩn bị nói cho tôi nghe. Tôi thích câu chuyện đơn giản mà thực tế này hơn trước rất nhiều. Nói hết về cha cậu rồi, chúng ta lại tiếp tục nói về Vann Winston, người bạn thân thiết nhất trong làng F1 của cậu đi. Rất nhiều người trong giới truyền thông đều biết, trong quá trình phỏng vấn, nếu nhắc đến Evan Hunt, Vann Winston sẽ tình nguyện nói nhiều thêm đôi ba câu nữa. Tôi không muốn hỏi về chuyện hai cậu đã quen nhau thế nào, hoặc khi hai cậu ở cạnh nhau đã xảy ra chuyện gì thú vị, bởi vì nhờ có sự thâm nhập đào sâu của cô Audrey Wilson, rất nhiều người hâm mộ đã rõ cả rồi. Đối với những người hâm mộ F1, mười hai năm trước đây là thế hệ của Owen và Charles. Trước khi mùa giải này bắt đầu, Owen đã tỏ ý muốn giải nghệ rồi, thế nhưng ngay vào thời điểm người hâm mộ lo lắng sẽ mất đi tiêu điểm, Winston lại xuất hiện như một lưỡi dao sắc bén, mà cậu cũng dần dần bám theo sau, khiến mọi người nhìn thấy một thời đại hoàng kim mới đang đến.”
—
Lời tác giả
Giờ giải lao:
Hunt: Tôi muốn liếm môi anh, cắn lưỡi anh.
Winston: Vậy à… Tôi thì muốn liếm (pip—) của em, đâm vào (pip—) của em.
Hunt: … Nhạt… Nhạt nhẽo! Kém chất lượng! Kém chất lượng! Kém chất lượng!