Ảnh Hậu Đối Mặt Hàng Ngày

Chương 22 : Váy bị hư

Ngày đăng: 13:55 18/04/20


“Nhanh lên, nhanh lên, lát nữa không biết có bị kẹt xe hay không, còn hẹn phỏng vấn trước họp báo nữa, lúc em cúi đầu thì lấy tay che lại ngực là được, váy này rất quý giá, chị tốn nhiều công sức mới mượn cho em đấy.”



“Không sao đâu, cái này thì tính là gì, em xem mấy nữ nghệ sỹ theo con đường gợi cảm sexy, váy này rất bảo thủ rồi.”



Chuyên viên trang điểm đứng vẽ mi cho cô cười nói.



Tô San thực ra cũng vẫn có thể chấp nhận việc lộ vai một tí, chỉ sợ lúc đó cúi xuống bị lộ quá, váy này còn dài như vậy, lỡ đến lúc họp báo họ còn bố trí trò chơi gì đó, lúc đó cũng hơi bất tiện.



Trong giới giải trí không phải không có nữ nghệ sỹ bảo thủ như vậy, nhưng phần lớn đều có bối cảnh hùng hậu vô địch, chuyên viên trang điểm có vẻ hiểu được lo lắng của cô, cố ý nói:



“Lát nữa chị uốn tóc em hơi xoăn một chút, em tóc dài vậy, có thể che được phần lớn bả vai rồi, nếu khi nào cử động mạnh thì nhớ lấy tay che lại, khi ngồi dưới khán đài cũng có thể choàng thêm áo khoác bên ngoài, còn phỏng vấn trên sân khấu thì cũng chỉ kéo dài vài phút, chắc không sao đâu.”



Chuyên viên trang điểm hiểu lòng cô, Tô San cũng không băn khoăn nhiều nữa, dù sao chị ấy nói rất đúng, cô dù sao cũng chỉ là vai phụ, MC mà có phỏng vấn thì cũng chỉ phỏng vấn mấy vai chính, vai phụ như cô cũng không được hỏi tới nhiều.



Cuộc họp báo 2h chiều sẽ bắt đầu, chị Lưu nói trúng rồi, giờ đang bị kẹt xe, xe đứng im khoảng nửa giờ, đến địa điểm họp báo đã là 1h40’.



Cô vừa tới, chưa kịp chuẩn bị gì, bên phía tờ báo đã hẹn phỏng vấn từ trước đã đến tìm cô. Đây là một tờ báo mạng, cũng có chút danh tiếng trong giới giải trí, chị Lưu chỉ duy nhất tiếp nhận phỏng vấn của báo này là muốn tạo quan hệ, dù sao trong giới này, quen biết chỗ nào cũng tốt.



Đi vào trong hậu trường, chuyên viên trang điểm sửa sang lại váy cho cô, đưa cho cô một cái áo khoác choàng bên ngoài.



Đến lúc điều chỉnh tốt camera, nữ phóng viên hỏi cô có thể bắt đầu chưa, Tô San giơ tay ra hiệu OK.



Máy quay bắt đầu quay, Tô San cầm microphone, nhìn vào máy quay cười nói: 



“Xin chào khán giả của kênh Lê Tử, tôi là Tô San.”



Nữ phóng viên nhìn thoáng qua kịch bản, vô cùng nhiệt tình cười nói:



“Hôm nay Tô San rất là xinh đẹp nha, dáng cô đẹp như vậy, bình thường có phải ăn kiêng giảm cân nhiều không?”



“Vâng, có chứ, nhưng tôi cũng khá may mắn là nếu có bị tăng cân cũng không tăng quá mức, nhưng người đại diện của tôi cũng không cho phép tôi ăn nhiều, nhưng bản thân tôi lâu lâu cũng sẽ bung lụa một lần.”



Cô nói kiểu đùa giỡn.



Cô thực ra cũng không phải nói xạo,  bản thân cô vốn dĩ cũng không quá béo, dù béo cũng không tới mức nhìn rõ ràng, nhưng thường thì lên màn ảnh sẽ béo hơn so với nhìn ngoài đời, vì vậy cô cũng không dám đi ăn lung tung mấy đồ ăn có nhiều calo, nhưng cũng không tới mức chỉ uống nước lọc để giảm cân.



Nữ phóng viên: “Hôm qua có phát hành đoạn trailer phim, cư dân mạng đều nói diễn xuất của cô đã tiến bộ hơn nhiều, cô cảm thấy thế nào?”



Phóng viên đương nhiên lúc nào cũng nhằm vào vấn đề hot nhất, có nhiều người chú ý nhất để hỏi, chị Lưu cũng đã đưa cho cô một số câu hỏi mẫu trước để kịp ứng phó, cho nên Tô San cũng hiểu trong lòng.



“Trailer khá ngắn, cũng không thể nhìn ra được điều gì, tôi cũng không biết biểu hiện của mình như thế nào, nhưng tôi cũng cảm thấy mình tiến bộ hơn so với trước nhiều.”



Cô từ tốn trả lời.



Nữ phóng viên: “Vây cô có thể nói cho tôi cảm nhận của cô về nhân vật mà cô thủ vai không?”



Tô San suy nghĩ một hồi, cầm microphone trả lời:
Trên mạng fan của hai người luôn mâu thuẫn, cũng là lần đầu tiên Phạm Mộng ngoài đời thực thể hiện rõ không thích Tô San, Tô San cũng không để trong lòng, chỉ muốn tránh cô ta đi ra ngoài. Phạm Mộng nheo mắt, giơ giày cao gót lên giẫm xuống.



“Rẹc…!” một tiếng, Tô San lập tức dừng lại, quay đầu lại thấy làn váy của mình bị kéo rách một mảng lớn, trên làn váy còn có giày cao gót đỏ chói mắt.



“Thật xin lỗi, không cẩn thận giẫm trúng rồi, váy của cô thật quá dài, lúc sau nhớ chú ý hơn.”



Phạm Mộng cười một tiếng, nhìn qua Tô San sau đó đi vào phòng nghỉ.



Đây là lễ phục đi mượn, ngoài thị trường một bộ tầm hai trăm vạn. Tô San hơi nhíu mày, đang định nói gì, thấy trên hành lang có một bóng dáng quen thuộc đi tới.



“Tạ Duyên.”



Cô bỗng nhiên gọi.



Tạ Duyên ở hành lang nghe thấy, nhìn qua thì thấy cô đang đứng ở cửa phòng nghỉ, lập tức cùng Triệu Đồng qua phía này, nhìn thấy phần vai lộ ra của cô, liền cởi áo khoác đưa cho cô.



Tô San đúng là giờ rất cần một cái áo khoác, nên không từ chối, nói cảm ơn.



“Anh có thể cho tôi mượn điện thoại một chút được không?”



Cô mặc vào áo khoác của hắn, bao trùm toàn bộ thân hình nhỏ xinh của cô.



“A, Tô San, sao váy của cô bị rách vậy?”



Tô San mím môi,  bất đắc dĩ nói: 



“Lúc nãy chị Phạm Mộng đi qua vô tình giẫm vào.”



Một bộ lễ phục cô có thể đền, nhưng việc này xảy ra chắc chắn đã kết thù giữa cô và Phạm Mộng!



Nghe vậy, Triệu Đồng nhìn vào Phạm Mộng ở trong phòng với vẻ sâu xa, Phạm Mộng cũng chỉ dựa vào sô pha lướt điện thoại, làm như không thấy gì.



Ánh mắt Tạ Duyên tối lại, nhìn qua Triệu Đồng:



“Cậu ra ngoài mua một bộ quần áo, trong vòng mười phút phải quay lại đây.”



Triệu Đồng sửng sốt, nhìn qua Tô San, không nói gì liền chay đi vội vàng đi mua quần áo.



Tô San cũng không định từ chối, cho dù giờ cô tìm được chị Lưu cũng phải nói Tiểu Chu đi mua quần áo.



“Lại phiền anh rồi.”



Cô hơi xấu hổ nhìn người đàn ông trước mặt. Trên khuôn mặt trắng nõn của cô hiện lên vẻ ngại ngùng, Tạ Duyên lơ đãng nhìn qua đôi môi đỏ hồng của cô, không khỏi nhẹ giọng nói:



“Vậy nên khi nào cô mới mời tôi ăn cơm?”