Ảnh Hậu Đối Mặt Hàng Ngày

Chương 23 : Bữa tiệc Mãn Hán

Ngày đăng: 13:55 18/04/20


“Vậy nên khi nào cô mới mời tôi ăn cơm?”



Không rõ tại sao Tạ Duyên lại cứ rối rắm vấn đề bữa cơm kia, có điều Tô San cũng không tiếp tục thoái thác nữa, mà cười nhẹ:



“Vậy hôm nay anh có rảnh không?”



Phạm Mộng vừa ra tới cửa đột nhiên nghe thấy, nhìn Tô San với ánh mắt nhạo báng, cô biết thừa Tô San là kiểu bên trong thì như kỹ nữ mà bên ngoài cứ giả bộ thanh cao, giờ không phải là đã lộ ra mặt thật rồi sao.



“Có.”



Phạm Mộng hơi dừng chân, khóe môi hơi mím lại, nhìn Tạ Duyên với ý không cam lòng, cuối cùng bước trên đôi giày cao gót 10 phân rời đi.



Cô biết ngay là đàn ông giờ đều như vậy, ngày thường giả bộ giữ mình trong sạch, giờ nhìn thấy phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp cuối cùng lại sáp tới!



“Vương Trừng nói nhà hàng Thái Lan bên cạnh đồ ăn khá ngon, anh có muốn ăn không?”



Cô nhẹ giọng hỏi.



Dứt lời, Tạ Duyên dừng lại một giây, bỗng nhiên nhìn cô, thản nhiên nói:



“Có lẽ là không ngon bằng đồ cô nấu.”



Không nghĩ tới hắn biết nịnh người khác, Tô San khẽ cười một tiếng, mặt sáng lên:



“Vậy tôi hôm nay sẽ làm cho anh ăn một bữa tiệc Mãn Hán.”



Nghe vậy, Tạ Duyên hơi cong khóe môi cũng không để trong lòng.



Nhìn liếc qua Phạm Mộng rời đi, Tô San xoay người đi vào trong phòng nghỉ, váy này không chắc là có phải đền hay không, quan hệ của chị Lưu và bên phía nhà tài trợ quan hệ không tệ, có lẽ không tới mức ồn ào đòi bồi thường.



Hơn nữa trong phòng nghỉ không có camera, cũng không quay được hình ảnh Phạm Mộng giẫm váy của cô, có điều cho dù quay được thì sao, cho dù công khai bên ngoài cũng chỉ coi như mâu thuẫn của nữ diễn viên, fan chân chính của Phạm Mộng cũng sẽ không thay đổi, mà tiềm lực của cô ấy cũng không giảm bớt.



Một diễn viên, có thể hủy hoại thanh danh hoàn toàn, trừ phi ngoại tình, kết giao bừa bãi, hoặc đụng vào mấy thứ không lành mạnh, Phạm Mộng không phải người sạch sẽ, liên quan tới cô ta còn có một vài đạo diễn quan hệ rộng, còn có không ít nam nghệ sỹ, Tô San sẽ không rảnh đi rêu rao cô ta giẫm váy của mình, như vậy cũng không có sức công phá gì lớn, một là im lặng, còn nếu muốn gây động tĩnh thì phải kiểu như một phát tất trúng!



Hỏi mượn Tạ Duyên điện thoại gọi cho chị Lưu, chị Lưu còn hiện đang trò chuyện với một số người bên truyền thông, có nói lập tức sẽ qua đây.



Triệu Đồng rất nhanh đã quay trở lại, thở hổn hển, mồ hôi đầy đầu, hắn mua một cái váy liền màu đỏ, hắn nói do không biết mua kiểu dáng gì thì được nên quyết định mua mẫu mới nhất của cửa hàng.



Bên cạnh khách sạn đúng là có một cửa hàng quần áo đồ hiệu, Tô San vừa thấy nhãn hiệu đã biết được váy này giá trị bao nhiêu, ít nhất cũng 5 vạn.



Đến khi cô thay đồ xong, chị Lưu cũng vừa tới, Tô San lập tức hỏi điện thoại của mình muốn chuyển khoản trả lại tiền váy cho Triệu Đồng.



“Cái này không phải tiền của tôi, là tiền của Duyên ca, cô đưa lại cho anh ấy là được.”



Triệu Đồng vội vàng xua tay ngăn cô đừng chuyển khoản qua.



Tô San sửng sốt, nhìn Tạ Duyên ngồi kia, sau đó yên lặng chuyển khoản qua cho hắn.



“Hôm nay thật làm phiền cậu, nếu không nhờ cậu chắc lát nữa Tô San cũng không thể đi ra chụp ảnh chung với mọi người.”




“Có thể ăn trái cây không?”



Vương Trừng dựa lưng vào ghế, còn cầm trong tay một bọc trái cây.



Tô San ném cho hắn một ánh mắt tùy ý, sau đó liền quay lại bếp, nói Tiểu Chu ra ngoài tiếp bọn họ.



Có nhiều món cần sự chuẩn bị trước một thời gian dài, nên Tô San chỉ nói Tiểu Chu đi mua nguyên liệu làm mấy món đơn giản mà thôi, tuy nhiên vẫn có mấy món gà vịt gì đó.



Mấy người trong phòng khách bật TV xem, mấy phim cẩu huyết các bà các mẹ thích, Vương Trừng lấy điện thoại chụp ảnh ba người rồi đăng Weibo.



“Ai, Tiểu Chu, Tô San nói cô mua cái gì vậy?”



Vương Trừng tò mò ghé đầu qua hỏi.



Tiểu Chu đang xếp chén đũa trên bàn, nhìn qua phía Vương Trừng đang ở phòng khách, trả lời thật:



“Gà vịt thịt cá, còn có hơn mười loại rau, nói chung là rất nhiều.”



Cô cũng rất hiếu kỳ, nhiều đồ ăn như vậy, không biết chị Tô nhà cô phải mất bao lâu mới làm xong.



Nghe vậy, đang chơi trò chơi, Lý Hách cười ra tiếng:



“Tô San tính làm bữa tiệc Mãn Hán luôn nha, may là bên phía nhà sản xuất mời cơm tôi không đi, nếu không tôi đã bỏ lỡ tay nghề của Tô San rồi.”



Lúc này, chuông cửa bỗng nhiên vang lên, Tiểu Chu lập tức ra mở cửa, chỉ thấy Đồng Nhạc thở hổn hển đi vào, đến lúc cô ấy nhìn thấy mấy người ngồi trong phòng khách, liền trở nên khách sáo câu nệ chào bọn họ.



Lý Hách và Vương Trừng đang chơi game, Tạ Duyên nhìn qua toàn bộ chung cư không lớn không nhỏ rất ấm áp, cuối cùng có vẻ ngồi không yên, bỗng nhiên đứng lên, đi tới phía phòng bếp.



Cửa phòng bếp hiện đang được đóng lại, không thấy rõ bên trong, Tạ Duyên chuẩn bị đẩy cửa ra đi vào, thì cửa đã bị người từ bên trong mở ra.



Chợt nhìn thấy hắn đứng ngoài cửa, Tô San sửng sốt:



“Trong phòng bếp toàn khói dầu, nếu anh mệt, thì có thể nghỉ trong căn phòng trong cùng bên kia nghỉ ngơi một chút.”



Nói xong, cô nói vọng ra phòng khách với Tiểu Chu:



“Tiểu Chu, em lấy giúp chị bình rượu trắng tới đây nha.”



“Có cần tôi giúp gì không?”



Tạ Duyên bình tĩnh chăm chú nhìn cô.



Tô San chậm rãi khép cửa lại chỉ còn một khe nhỏ, nhẹ giọng nói:



“Không cần đâu, chờ tôi hơn một tiếng là được rồi.”



---Hết chương 23---