Ảnh Hậu Đối Mặt Hàng Ngày
Chương 53 : Gọi điện thoại
Ngày đăng: 13:55 18/04/20
Đến lúc Tô San đang ở trên sân thượng chuẩn bị, thì Tiểu Chu chạy lại đây, đưa điện thoại cho cô:
“Chị Tô, có người gọi điện tới!”
Khi nhận lấy di động, Tô San liền thấy là một dãy số xa lạ, mã vùng cũng rất kỳ lạ, mấy kiểu này nhìn đã biết là điện thoại tiếp thị bán hàng, cô không hề nghĩ ngợi gì cúp máy luôn.
Đưa điện thoại lại cho Tiểu Chu nói:
“Sau này mấy cuộc điện thoại có lai lịch không rõ ràng thì khỏi cần bắt máy.”
Nghe vậy, Tiểu Chu gật gật đầu, còn Tô San chuẩn bị quay lại một lần nữa.
Còn chưa bắt đầu quay, cô hướng tới mép sân thượng, nhìn nhìn xuống phía dưới dòng người qua lại. Bóng dáng của những người dưới lầu rất nhỏ, nếu cô mà ngã xuống từ đây, nhẹ nhất là gãy chân, nghiêm trọng thì có thể sẽ mất mạng.
Mấy cảnh quay nguy hiểm trên cao thế này, dây bảo hộ buộc trên người diễn viên đều do máy móc điều chỉnh, để tránh việc người kéo dây không cẩn thận buông lỏng tay dẫn tới chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Trong giới này, những chuyện đen tối mờ ám cũng không ít, có vài người thù hằn lẫn nhau có thể động tay động chân vào những lúc này, nếu như diễn viên mà bị tai nạn gãy tay gãy chân thì chắc chắn sự nghiệp cũng sẽ đi tong.
Cô ở trên sân thượng ổn định tư tưởng một hồi lâu, đến lúc đạo diễn ở phía dưới cầm loa hô chuẩn bị, Tô san mới giơ tay ra hiệu OK.
Người đóng vai tội phạm bỏ trốn trong cảnh này là một huấn luyện viên võ thuật khá chuyên nghiệp, nên anh ta tất nhiên không sợ. Đến lúc đạo diễn hô “Action!”, anh ta liền ra vẻ hoang mang rối loạn chạy tới mép sân thượng, nhìn thấy đằng trước đã cụt đường, không hề do dự nhảy xuống sân thượng tòa nhà bên cạnh.
Tô San cũng chạy theo ngay đằng sau, nhìn thấy độ cao chệnh lệch hai bên, cô không do dự, trong vòng nửa giây liền nhảy từ trên xuống. Gió lạnh tạt vào mặt cô rất đau, đai bảo hộ bên hông dần siết chặt lại, đến khi chuẩn bị đáp xuống, cô nhanh chóng điều chỉnh tư thế lăn một vòng, sau đó liền móc súng lục ra nhắm vào người đằng trước đang cố gắng chạy trốn:
“Đứng lại!”
“Cắt!”
Sau đó, Tô San xoa xoa bả vai đứng dậy, đi xuống lầu. Mặc dù cũng không có bị thương, nhưng thực ra cứ lăn lộn trên mặt đất như vậy một hồi cánh tay cũng ê ẩm. Cô cho rằng mấy động tác này cũng không nguy hiểm gì, không ngờ là cũng đau như vậy, nếu còn tiếp tục vài lần nữa, chắc cánh tay cô cũng không nâng lên được. Không biết sao mấy người như Tạ Duyên lại thích đóng mấy phim kiểu này nữa. Dù sao chắc chắn về sau cô sẽ không nhận những loại phim thế này, chân tay cô mảnh khảnh chịu không nổi giày vò như vậy.
Đi xuống dưới lầu, đạo diễn thấy cô tới, miệng ngậm điếu thuốc cười cười:
“Không tồi, cảnh này vậy là được rồi, nhưng lát nữa tới lúc hai bên đánh nhau, ánh mắt cô phải lạnh lùng một chút, không thể hiện cảm xúc gì cũng được, nhưng ánh mắt phải gắt gao nhìn về phía tên tội phạm, cô đã hiểu chưa?”
Tô San gật gật đầu. Lát nữa cô còn phải đóng cảnh đánh nhau với tội phạm, cho nên lại phải quay lên sân thượng, có điều cánh tay cô vẫn đang khá đau.
Phim hành động bình thường sẽ không đánh thật, nhưng cố vấn võ thuật đóng vai tội phạm thì nói cô cứ đánh thật, còn anh ta sẽ cố gắng thu bớt sức lực lại tránh đả thương cô. Tô San biết, anh ta thấy được sức lực của cô cũng không lớn, cho dù có đánh thật vào người anh ta thì cũng chẳng có vấn đề gì, cho nên Tô San cũng nghe theo mà đánh thật.
Cảnh này cũng phải bị NG mất mấy lần mới xong, sau đó cũng chỉ quay mấy cảnh khá nhẹ nhàng.
Đến lúc tối khi về lại khách sạn, Tô San chỉ cảm thấy cả người rã rời, quả nhiên phim hành động không hề đơn giản như cô nghĩ.
Tắm rửa xong xuôi, cô liền đi lấy rượu thuốc xoa bóp bả vai, lúc này điện thoại lại đột nhiên vang lên.
Chị ấy muốn cô đi theo hình tượng nhẹ nhàng trong sáng, không nên làm màu. Vì vậy chỉ đưa cô mặc một cái váy liền màu xanh da trời khá đơn giản, tóc búi cao lên, trang điểm nhẹ nhàng.
Đến lúc đi qua tới chỗ ghi hình trên bờ cát, mọi người cũng đều đã tới đông đủ. Mã Lê mặc một chiếc áo thun không tay trễ ngực, nhìn vậy thấy ngực cô ấy càng lớn hơn, cùng với quần short jeans, phô bày dáng người đẹp của cô ấy. Mục Dao thì cũng mặc quần short jeans và áo thun trắng, khoe đôi chân dài trắng nõn, có điều do vóc dáng không đẹp bằng Mã Lê, ngực không lớn bằng, chân cũng không dài bằng, khí chất cũng không bằng, hai người đứng gần thì trông cô ấy như một đứa bé chưa trưởng thành. Mà Dương Chỉ thì mặc một chiếc áo crop-top, phía dưới là váy dài.
Chương trình vẫn chưa bắt đầu, mọi người đều ngồi trên mấy cái ghế ở bờ biển phơi nắng, giống như được du lịch nghỉ phép. Thấy cô tới, Vương Trừng trong tay còn đang ôm một trái bóng lại gần, vô cùng nghiêm túc thấp giọng hỏi cô:
“Vì sao cô với Tạ Duyên ở bên nhau lâu như vậy mà tôi lại không biết?”
Tô San: “……”
Cô ngồi dựa vào ghế xếp, đeo kính râm, cũng không nhúc nhích, giọng nói thản nhiên:
“Rõ ràng như vậy, anh còn không nhận ra được, tôi cũng đâu có cách nào khác.”
Thỉnh thoảng có mấy nhân viên ban tổ chức chương trình đi qua đi lại, Vương Trừng mặc áo thun và quần short ôm một quả bóng ngồi bệt xuống bờ cát, nhìn xung quanh, vẻ mặt bất mãn:
“Hèn chi tôi còn không có số điện thoại của Tạ Duyên mà cô thì lại có vẻ khá thân với anh ấy như vậy, anh ấy còn vì cô mà đóng phim truyền hình, không thể tin được a!”
Tô San tháo kính râm xuống, liếc hắn một cái:
“Tôi nghe nói ban tổ chức muốn để anh cùng đội với Dương Chỉ?”
Vừa nghe vậy, sắc mặt Vương Trừng lập tức biến đổi, tức giận ném quả bóng xuống mặt đất, trên mặt đầy vẻ châm chọc:
“Đừng nói tới cô ta trước mặt tôi. Cô ta thích Giang Dần, người đại diện của cô ta còn cố tình nói với bên ban tổ chức sắp xếp cô ta với Giang Dần một đội. Tôi vốn dĩ cũng chẳng thích chung đội với cô ta, nhưng trước đây chính cô ta chủ động lợi dụng tôi để lăng xê couple, giờ lại qua cầu rút ván, như vậy thì khác nào vả vào mặt tôi một cái!”
Các nghệ sỹ có đông fan hâm mộ thỉnh thoảng sẽ cùng nhau lăng xê couple là rất bình thường, ai cũng đều có lăng xê với vài người. Có điều kiểu dùng xong rồi bỏ như Dương Chỉ thì khá hiếm thấy, còn cố tình muốn lăng xê couple với đối thủ của Vương Trừng nữa, Vương Trừng không vui thì cũng đúng thôi.
Đạo diễn chương trình đang ở bên kia cầm loa hô mọi người tập hợp. Tô San ngồi dậy, vỗ vỗ vai hắn an ủi, mỉm cười nói:
“Vậy anh cũng có thể vả mặt lại cô ta mà.”
“Cô có ý gì?”
Vương Trừng ghé đầu qua hỏi.
Tô San cười cười đứng lên, duỗi duỗi người khởi động:
“Đi thôi, đồng đội Mục Dao của anh còn đang chờ kìa.”