Ảnh Hậu Đối Mặt Hàng Ngày

Chương 55 : Phim điện ảnh được công chiếu

Ngày đăng: 13:55 18/04/20


“Cô có muốn đi ra ngoài ăn khuya không?”



Nghe thấy anh ta nói vậy, Tô San không hề suy nghĩ gì uyển chuyển từ chối:



“Cám ơn, nhưng giờ tôi không đói bụng.”



“Sao cô lại có vẻ xa cách quá vậy?”



Sắc mặt Giang Dân không đổi, bình tĩnh chăm chú nhìn cô.



Tô San cũng không mời anh ta vào, chỉ siết chặt lại vạt áo khoác trên người, hơi hơi mỉm cười nói:



“Không phải là xa cách, là do tôi nhát gan, cảm giác bị người ta mắng chửi cũng không dễ chịu gì, nếu anh muốn thì để lúc nào ban ngày rồi đi.”



“Hơn nữa….” 



Tô San đặt tay lên nắm đấm cửa, ánh mắt thản nhiên nhìn anh ta nói:



“Tôi đã có bạn trai.”



Nghe vậy, sắc mặt của Giang Dần khẽ biến đổi, im lặng trong chốc lát, nghiêm túc nhìn cô hỏi:



“Tạ Duyên?”



Đều là người trong giới, mấy chuyện kiểu thế này chỉ hơi nghe ngóng thì đều biết được, Tô San cũng không thấy kỳ lạ khi anh ta biết được chuyện này. Cô cũng không phủ nhận, hơn nữa còn cười cười không nói gì thêm.



Thấy vậy, Giang Dần thở dài một tiếng:



“Vậy tôi đi rủ Tống Nham đi ăn, cô ngủ sớm đi.”



Tô San cười cười, đến lúc hắn quay người đi thì liền đóng cửa lại.



Quay vào trong phòng, cô muốn gọi điện cho Hạ Hoa, hỏi anh ta đã qua tới Châu Phi hay chưa. Có điều gọi một lúc lâu vẫn không thấy không có tín hiệu, có thể hiểu được anh ta có lẽ đã tới nơi gặp Tạ duyên rồi, bởi vì điện thoại của Tạ Duyên cũng không có tín hiệu.



Ngủ một giấc dậy, tụi cô thu xếp rồi từng nhóm rời khỏi hòn đảo. Vì sao lại là từng nhóm? Bởi vì Dương Chỉ và Mục Dao không thích đối phương, các cô ấy chắc chắn sẽ không đi cùng một chuyến bay, mà cả Dương Chỉ và Mục Dao cũng đều không thích cô, nên cũng sẽ không đi cùng chuyến bay với cô. Nhưng Tô San cũng không để tâm quá nhiều, cô đã đặt chuyến bay sớm nhất, Vương Trừng và Giang Dần cũng bay chuyến này.



Trùng hợp hơn nữa là, vị trí của tụi cô cũng khá gần nhau, nhưng do Vương Trừng và Giang Dần cạnh tranh với nhau về lợi ích, cho nên quan hệ giữa hai người không tốt lắm, vị trí mặc dù gần nhau nhưng cũng không nói với nhau lời nào, còn Tô San thì ngủ từ đầu tới cuối.


Mẹ Tô liếc cô một cái, Tô San sợ quá, lại xới thêm một muỗng lớn.



“Haizz, ba nhớ hôm nay là ngày công chiếu phim điện ảnh của con đúng không?”



Ba Tô nhấp một ngụm rượu, nhìn cô với ánh mắt đầy ý vị.



Tô San gắp một miếng rau xanh vào chén, nghe vậy thì gật gật đầu:



“Dạ, cũng không có gì hay ho đâu.”



Phim mới chiếu được hơn một tiếng, chắc chắn cũng chưa có động tĩnh gì. Có điều nếu như để ba mẹ xem cảnh hôn của cô và Tạ Duyên thì có khi sẽ bắt cô phải rút lui khỏi giới giải trí.



“Con nhìn xem con suốt ngày cứ bận rộn chuyện gì đâu. Giờ con sắp hai mươi lăm tuổi rồi, vào lúc mẹ bằng con thì đã sinh ra chị của con rồi!” 



Mẹ Tô vừa ăn cơm, vừa bất mãn trừng mắt nhìn cô.



Tô San cúi đầu, không dám hé răng nói gì, chỉ có thể tập trung ăn ăn.



Nói tới đây, ba Tô cũng đặt ly rượu xuống, nghiêm túc nhìn cô:



“Mẹ con nói không sai, ba cũng già rồi, công ty nhà mình sau này cũng phải để lại cho con quản lý. Con có thể tiến vào giới giải trí chơi chơi vài ba năm, nhưng sau này vẫn phải quay về kế thừa công ty.”



“Đúng vậy, công ty này sau này sẽ là của con và chị con. Con tốt nhất là nên sớm rút lui khỏi giới giải trí hỗn loạn kia đi, trở về học tập chị của con cách quản lý công ty.”



Mẹ Tô nghiêm túc nói.



Tô San hít sâu một hơi, đang tính nói gì đó thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Do lúc nãy cô đi qua lấy rượu cho ba cô nên giờ điện thoại còn đang ở bên chỗ quầy rượu. Mẹ Tô thấy vậy cau mày đứng lên lấy điện thoại cho cô.



“Đêm 30 Tết con đừng có nói với mẹ là phải đi tham gia chương trình gì đó, nếu mà vậy thì con cũng đừng có về nhà nữa!”



Mẹ Tô rất không vui nói, sau đó không biết nhìn thấy gì, đưa điện thoại lại gần hơn để nhìn cho rõ:



“Tạ Duyên?”



Dứt lời, lại ngẩng lên nhìn Tô San, giọng nói đầy vẻ hoài nghi:



“Là nam?”