Ảnh Hậu Đối Mặt Hàng Ngày

Chương 58 : Ngủ

Ngày đăng: 13:55 18/04/20


Tạ Duyên ghé đầu lại gần, hơi cong khóe môi:



“Nếu không tại sao đột nhiên lại tới đây gặp anh?”



“Em…em là do bị Hạ Hoa kéo tới đây, anh ta nói anh cứ nhất định muốn đóng mấy cảnh nguy hiểm, nên nói em tới đây để giám sát anh.”



Tô San nói tới đây, lại vô cùng nghiêm túc nhìn hắn:



“Không phải là anh đã đồng ý với em sẽ để người khác đóng thế sao? Cuối cùng thì sao?”



Tạ Duyên: “……”



Hắn ngồi đó gắp mì bỏ vào chén, nghiêm túc nói:



“Mì này ăn ngon thật.”



Thấy hắn lại bắt đầu giả vờ câm điếc, Tô San không khỏi hừ lạnh một tiếng, đặt đũa xuống, vẻ mặt rất nghiêm túc:



“Em đang nói thật lòng, em không hy vọng anh đóng những cảnh hành động nguy hiểm như vậy.”



Chuyện gì đều cũng có lúc ngoài ý muốn, lỡ như thật sự xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ.



Tạ Duyên hơi dừng động tác, thấy ánh mắt cô sáng quắc nhìn chằm chằm mình, trên mặt cô là vẻ nghiêm túc chưa bao giờ có. Lúc đầu cô ấy vẫn còn luôn né tránh hắn, đến bây giờ thì đã chủ động quan tâm đến an nguy của hắn, cảm giác bị trói buộc như thế này, hắn cảm thấy mình rất vui vẻ mà chịu đựng.



“Được.”



Hắn nói xong lại cúi đầu ăn mì.



Tô San tất nhiên không tin hắn, quyết định phải nói Hạ Hoa tìm một người làm nội gián, không để cho Tạ Duyên chỉ nháy mắt liền để lời nói của cô từ tai này lọt sang tai kia.



Nghĩ vậy, cô lại nhìn chằm chằm hắn, thấy hắn chỉ gắp ba lần đã ăn hết mì trong nồi, lập tức lại thấy đau lòng thả thêm một vắt mì nữa vào. Trong khoảnh khắc này, cô có một loại kích động muốn Tạ Duyên đừng đóng bộ phim này nữa.



Sau khi ăn xong, trời bên ngoài đã tối hẳn. Tạ Duyên tự cầm nồi đi rửa sạch. Mấy người khác ngồi bên ngoài thấy hắn cầm nồi đi ra khỏi lều trại liền sôi nổi buông lời trêu chọc.



“Duyên ca, mặt mày hồng hào thế! Chắc là ăn no rồi chứ hả?”
Tạ Duyên cũng không thèm để ý tới bọn họ, vẫn yên lặng ngồi quạt quạt cho Tô San, trong tầm mắt chỉ dung nạp duy nhất hình bóng của cô.



Đến lúc Tô San giặt giũ xong xuôi, liền để hắn mang đồ qua khu phơi quần áo để treo lên, sau đó quay về lều trại nghỉ ngơi. Lúc đi về thì thấy mọi người vẫn vừa đánh bài, vừa thi thoảng hút thuốc lá, còn Hạ Hoa thì ngồi gần đó ngồi đánh máy, hình như đang làm tài liệu gì đó.



Quay về lều trại, Tô San cảm thấy hơi mệt, giường gỗ trong lều không lớn cũng không nhỏ, ở trên có trải một tấm chiếu. Nghĩ tới việc ngủ chung với Tạ Duyên, cô lại cảm thấy hồi hộp, không được tự nhiên.



Chắc nhận thấy cô chuẩn bị muốn đi ngủ, Tạ Duyên lấy chăn ra giúp cô trải lên giường, dặn dò:



"Buổi tối sẽ lạnh, nhớ rõ đắp chăn."



Nhìn hình bóng cao lớn của hắn, Tô San hơi mím môi, nhẹ giọng hỏi:



"Anh...không phải anh nói sẽ ngủ cùng với em sao?"



Tạ Duyên bật chiếc quạt máy lên, điều chỉnh góc độ giúp cô, sau đó xoay người ôm cô vào trong ngực, vuốt ve đầu cô, thấp giọng nói:



"Em ngủ đi, anh sẽ ngủ chung với Hạ Hoa."



Buổi tối đúng là sẽ hơi lạnh, Tô San ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn, thần sắc hơi phức tạp.



Trên người cô phảng phất hương thơm sau khi tắm gội, xương quai xanh trắng nõn ở dưới ánh đèn mờ mờ trở nên phát sáng, thân thể nhỏ nhắn mềm mại, ánh mắt Tạ Duyên tối sầm lại, sau đó nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, ho nhẹ một tiếng:



"Anh đi đây, nếu có chuyện gì thì cứ qua tìm anh."



Nói xong liền cầm một chiếc ly trên bàn chuẩn bị rời khỏi.



Tô San hơi chớp chớp mắt suy nghĩ chốc lát, bỗng nhiên tiến lên một bước, nhẹ nhàng nắm lấy một góc vạt áo của hắn, khiến người nào đó lập tức dừng bước, quay đầu lại nhìn cô với vẻ khó hiểu.



Mặt đỏ lên, cô cúi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ tinh tế:



"Anh....ngủ ở đây đi, em...tin tưởng anh."



---Hết Chương 58---