Ảnh Hậu Đối Mặt Hàng Ngày

Chương 57 : Không gian riêng tư

Ngày đăng: 13:55 18/04/20


“Hai người vào lều trại nghỉ ngơi trước đi, cậu ta còn đang ở bên kia tập nhảy dù, lát nữa sẽ quay lại.”



Nhảy dù? 



Sắc mặt Tô San khẽ biến đổi. Tâm tình của Hạ Hoa ở bên cạnh cũng không tốt chút nào, không nói gì, kéo va li hành lý đi tới phía trước.



Tô San đi theo anh ta tới một cái lều trại xanh biếc. Đồ vật trong này cũng rất đầy đủ, sạch sẽ, nhưng do quá bí bách, không khí không lưu thông được.



Hạ Hoa đặt va li qua một góc, sau đó tùy ý nói:



“Đây là chỗ ở của Tạ Duyên, cô cứ ở đây nghỉ ngơi trước đi đã.”



Tô San giơ giơ điện thoại lên cao, hết hướng bên này rồi lại hướng bên kia, nhưng không hề có một chút tín hiệu nào. Thấy cô như vậy, Hạ Hoa khẽ cười một tiếng:



“Chỗ này không có tín hiệu, nếu muốn thì phải vào trong trấn, nếu không thì cô phải chờ đến khoảng tầm 10 giờ tối, lúc đó tín hiệu còn tạm tạm.”



Tô San: “……”



“Tôi biết rồi.”



Cô đặt túi hành lý nhỏ của cô lên bàn gỗ, sau đó mở vali của cô ra, tìm kem chống nắng để bôi, cô thực sự không muốn đen giống như bọn họ.



“Tôi đi tìm Tạ Duyên, cô cũng đừng đi lung tung, xung quanh đây có rất nhiều rắn độc.”



Hạ Hoa nghiêm túc nói.



Tô San nghe vậy hơi dừng động tác, sau đó tất nhiên là gật gật đầu. Đến lúc Hạ Hoa đi khỏi, cô liền tính bôi kem chống nắng lên, nhưng lại nghĩ rằng mình phải đi tắm trước, nhưng trong lều trại này không thấy có giọt nước nào.



Điều kiện sống ở đây đúng là gian khổ, Tô San cảm thấy bản thân mình không chuyên nghiệp được như Tạ Duyên. Nhưng không vì vậy mà có thế làm lý do để hắn không màng nguy hiểm quay phim như vậy, rõ ràng đã đồng ý với cô là sẽ sử dụng diễn viên đóng thế, hiện giờ thì lại ngược lại, hắn mới là người nói một đằng làm một nẻo.



Ngồi trên giường gỗ, lướt lướt điện thoại, hơn mười phút vẫn không có một chút tín hiệu nào. Bởi vì hôm nay là ngày chương trình thực tế hôm trước cô ghi hình sẽ phát sóng. Trong nước chắc đang là nửa đêm, chương trình kia có lẽ đã phát sóng rồi. Hơn nữa cũng không biết tình hình doanh số phòng vé của phim điện ảnh như thế nào, do mấy bộ phim khác ra rạp cùng thời điểm cũng cạnh tranh rất kịch liệt.







Mặc dù trời cũng đã bắt đầu tối, nhưng trời vẫn rất nóng khiến mọi người mồ hôi đầm đìa, mấy nhân viên đoàn phim vẫn còn đang bận rộn sắp xếp đạo cụ.



Hạ Hoa đi cạnh Tạ Duyên, vẻ mặt bình tĩnh ngậm bên miệng một điếu thuốc lá, lâu lâu chào hỏi với mấy nhân viên.



“Anh Hạ lại tới sao, năm mới phát tài a!”



Một nhân viên vác theo một cái giá đỡ lớn, vừa nói vừa cười lộ ra hàm răng trắng tinh.



Hạ Hoa cười một tiếng, liền móc ra một bao lì xì trong túi đưa cho cậu ta:



“Tất cả mọi người đều năm mới phát tài, cậu cũng nhanh tìm một cô vợ đi.”



“Cảm ơn lời may mắn của anh, nhất định nhất định!”



Cậu nhân viên lại cười cười vác cái giá đi khỏi.



Tạ Duyên đi đằng trước, trên người mặt một chiếc áo rằn ri, vừa đi vừa xoa nắn nhẹ cánh tay. Nghe thấy Hạ Hoa đi đằng sau rất suôn sẻ phấn khởi, không khỏi quay đầu lại nhìn hắn:



“Tết nhất sao anh không về nhà tìm bà xã của anh đi?”
Đèn treo trong lều trại hơi lung lay, nhìn thấy mấy người trước mặt khách sáo như vậy, Tô San cười nói:



“Mọi người có muốn ăn không? Tôi còn đem tới mấy bịch nữa, mọi người có thể đem về nấu.”



“Muốn! Muốn! Muốn!”



Mấy người Chung Toàn lập tức vui vẻ ra mặt, phải biết là bọn họ đã lâu lắm rồi không được ăn trai.



Tạ Duyên nhíu nhíu mày. Lúc này lại có hai người từ bên ngoài đi vào, hóa ra là đạo diễn và Hạ Hoa. Hạ Hoa nhìn thấy cô và Tạ Duyên chuẩn bị ăn thì thấy không vui. Anh ta tốn công đưa Tô San tới đây, vậy mà giờ hai người này ăn cơm cũng không thèm gọi hắn.



“Ây da, hai người còn nấu mì!”



Trong tay Phương Không còn đang cầm hộp cơm, nhìn thấy chỗ cô có rau xanh, lập tức đi tới gần:



“Hèn chi Tạ Duyên lại không ra ăn cơm, hóa ra bạn gái ở trong này nấu cho cậu ta ăn.”



“Đúng vậy, đúng vậy, có đồ ăn ngon mà chỉ để một mình ăn mảnh!”



“Đúng vậy a! Tôi còn đang nghĩ Duyên ca ra lấy bếp điện làm gì, hóa ra ở đây lén nấu ăn!”



Mọi người lập tức chen đầy vào trong lều, mỗi  người một câu thế là trở nên náo loạn. Tạ Duyên nhíu mày lại, cầm đũa trong tay gõ gõ vào mặt bàn:



“Đây là không gian riêng tư có biết hay không hả?”



Nghe vậy, mọi người nhìn Tô San và Tạ Duyên với ánh mắt ý vị sâu xa, cuối cùng Phương Không xua xua tay:



“Chúng tôi biết rồi, mọi người đi ra hết đi, đừng quấy rầy không gian riêng tư của người ta!”



Nói xong, mọi người buồn cười đi ra khỏi lều, còn tiện thể lấy đi luôn mấy bịch rau củ sấy.



Chỉ có Hạ Hoa vô cùng không biết khách sáo là gì, ngồi vào bàn, cầm một cái chén nhựa loại dùng một lần, tự mình ngồi đó gắp mì, gắp gắp hơn nửa số mì trong nồi, cuối cùng mới chịu đứng dậy đi ra ngoài.



Sắc mặt Tạ Duyên có hơi không tốt lắm, Tô San chỉ có thể lẳng lặng thả thêm một vắt mì nữa vào nồi, cũng may là cô mang tới đây một túi rất lớn.



“Ngày mai em phải đi rồi. Về sau tự anh cũng có thể nấu mì ăn, đừng có lúc nào cũng ăn mấy đồ không dinh dưỡng như vậy.”



Cô ngồi vào bàn, lấy đũa đảo đều mì trong nồi lên.



Ánh đèn trong lều trại hơi lung lay, nhưng người trước mặt vẫn mặt mày tinh xảo như vẽ, sắc mặt thản nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại ở dưới ánh đèn vàng trở nên có chút hư ảo. Tạ Duyên nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, sau đó mới thấp giọng nói:



“Có phải là em cũng rất nhớ anh không?”



“Làm gì có!”



Tô San trừng mắt nhìn hắn, môi mím lại cố ý không thèm nhìn hắn.



Nhìn thấy vành tai cô hơi đỏ lên, Tạ Duyên ghé đầu lại gần, hơi cong khóe môi:



“Nếu không tại sao đột nhiên lại tới đây gặp anh?”



---Hết Chương 57---