Ảnh Hậu Đối Mặt Hàng Ngày

Chương 64 : Đây là duyên phận

Ngày đăng: 13:55 18/04/20


“Chuyện của Phạm Mộng có phải là do em làm không?”



“Uhm.”



Tô San sảng khoái thừa nhận.



Nghe thấy vậy, đầu dây bên kia im lặng trong chốc lát, có vẻ không ngờ thật sự là cô, một lúc lâu sau chị Lưu mới lên tiếng: 



“Vì sao em không nói trước với chị?”



“Nếu em nói thì chị sẽ đồng ý sao?”



Tô San đè giọng hơi nhỏ xuống, lại nói tiếp:



“Hay là chị cảm thấy là em làm vậy là sai sao?”



Ở trong giới này, nếu như có thể không đắc tội thì cũng đừng đắc tội người ta, đặc biệt là những người có bối cảnh, có người chống lưng, không có người đại diện nào lại đi chủ động làm chuyện này. Cho nên lúc nghe thấy đề nghị của cô thì ngay cả Hạ Hoa cũng cảm thấy hơi do dự, huống hồ là chị Lưu.



Nghe thấy giọng nói của cô đã có vẻ không vui, chị Lưu cố gắng bình tĩnh lại, nghiêm túc nói:



“Nhưng em cũng nên nói trước với chị một tiếng, để chị có sự chuẩn bị. Để đến lúc có người hỏi tới thì còn có cách trả lời thỏa đáng, lỡ như bên phía họ phản kích lại thì làm sao đây?”



“Có một số chuyện đã xảy ra em cũng không muốn nhắc tới, nhưng chị nghĩ em là một người vì những chuyện không đâu mà tùy hứng sinh sự sao?”



Giọng điệu của Tô San đã mang theo chút lạnh lùng.



Suy nghĩ của chị Lưu cũng không sai, nhưng nếu cô mà nói trước chuyện này với chị ấy thì không thể nào chị ấy sẽ đồng ý để cô làm.



Lần đầu tiên thấy chị Tô thể hiện rõ sự không vui, Tiểu Chu đứng đằng sau không biết phải làm sao, liền cùng với hai chuyên viên trang điểm đi ra khỏi phòng, dành không gian cho chị Tô nghe điện thoại.



“Chị không biết vì lý do gì mà em đột nhiên làm vậy, nhưng nếu em nói trước với chị, sao em biết là chị chắc chắn sẽ ngăn cản em chứ? Không lẽ là trong lòng em cũng không thật sự tin tưởng chị?”



Nghe thấy giọng chị Lưu còn mang theo sự tức giận, Tô San hít sâu một hơi, cúi đầu không nói gì.



Cả hai người đều im lặng giằng co như vậy, thật lâu sau, Tô San mới nhẹ giọng nói:



“Thật xin lỗi, đáng lẽ em nên nói chị biết.”



Không cần biết khi cô nói ra chị Lưu ngăn cản hay đồng ý, nhưng đúng là cô cũng không nên gạt chị ấy. Nếu trong một mối quan hệ mà có sự lừa dối tức là giữa hai bên không đủ sự tin tưởng.



Nghe thấy vậy, người ở đầu dây bên kia hơi trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng vẫn nói với giọng điệu hòa hoãn:



“Chị biết Hạ Hoa vẫn luôn muốn mời em đầu quân qua bên đó. Thực ra em có tố chất không tồi, nhưng do chị của em đã giao em cho chị, giây phút nào em vẫn còn đang ở bên cạnh chị thì chắc chắn chị sẽ không bỏ mặc em.”
Tưởng Liên Khải nhìn thoáng qua Tô San cười cười nói đùa.



Nhưng Hạ Hoa cũng không tức giận, lập tức quay đầu qua nói với Tô San: 



“Mau, gọi chú đi!”



“Ha ha ha, Tạ Duyên, sao, không giới thiệu sao?”



Những người này chắc cũng đã nghe phong phanh đâu đó, lập tức nhìn về phía Tạ Duyên với vẻ mờ ám.



Tô San đứng đó vẫn giữ nguyên vẻ mỉm cười, bởi vì cô nhận ra rằng những người này đều là bậc tiền bối lão làng trong nghề, có thể trong một lần nhìn thấy những người này tụ tập lại với nhau thì cũng coi như quá may mắn.



Nhìn thấy Tô San, Tạ Duyên tất nhiên cất bước qua đứng bên cạnh cô, cầm lấy vali của cô, một tay quàng qua ôm lấy vai cô, vẻ mặt vô cùng tự nhiên:



“Tô San, bạn gái của tôi.”



“Chậc chậc chậc!”



Tưởng Liên Khải dùng ánh mắt có vẻ không tưởng tượng được nhìn thẳng qua Tạ Duyên:



“Năng lực của cậu tốt thật đấy, không một tiếng động gì đã lừa được một cô gái nhỏ tới đây.”



Mặt Tô San hơi hồng lên, đối với mấy lời trêu ghẹo thế này, cô cảm thấy rất ngượng ngùng.



Sắc mặt của Tạ Duyên thì vẫn như thường, giọng nói bình thản:



“Đây là duyên phận.”



Hạ Hoa cũng sắp ói ra tới nơi, còn cái gì mà ‘duyên phận’, anh ta chưa từng thấy Tạ Duyên sến sẩm tới mức này, không lẽ do cậu ta đóng phim thần tượng nhiều quá nên bị nhiễm?



Những người khác nghe vậy cũng cảm thấy chịu không nổi. Cuối cùng Tưởng Liên Khải cùng những người khác đi uống rượu, Hạ Hoa cũng đi cùng bọn họ, Tạ Duyên thì ở lại đây.



Đi vào phòng khách sạn, Tô San cởi chiếc áo khoác dày nặng ra, vẻ mặt hiếm lạ nhìn ra hướng ngoài cửa, nhẹ giọng hỏi:



“Ba của em rất thích phim của Cát Lạc lão sư lúc nãy, anh có thể giúp em xin chữ ký hay không?”



Nghe vậy, Tạ Duyên chỉ yên lặng bước tới gần, từ phía sau ôm lấy eo của cô, đầu vùi vào bên cổ của cô hít một hơi thật sâu:



“Chờ đến lúc chúng ta kết hôn, ba của em còn có thể nói chuyện hàn huyên với Cát lão sư.”



---Hết Chương 64---